VÙNG BIỂN LẶNG - Trang 84

Bác Huy gật đầu nhẹ chào ông bà ngoại và dì Nguyệt. Bà ngoại cảm động
nói lắp bắp:
- Anh Huy, anh đã cứu ba đứa cháu của tôi, hành động của anh vô cùng cao
quí.
Bác Huy nhìn em lắc đầu chán nản. Em thưa với bà ngoại:
- Mệ, bác Huy không muốn nhắc đến chuyện ân nghĩa. Mệ đừng nói nữa,
bác Huy buồn.
Ông ngoại góp lời:
- Dù sao thì anh Huy cũng phải nhận vài lời cảm ơn của chúng tôi chứ.
Bác Huy lại nhìn em. Đôi mắt bác thật lạ, sâu thăm thẳm như lòng đại
dương bao la. Đôi mắt đầm ấm và bình yên. Em liên tưởng đến một buổi
chiều mùa Hạ trời xanh mây trắng soi bóng trên vùng nước lặng lờ không
một gợn sóng lăn tăn, tâm hồn em thanh thoát, trí não em tan biến muộn
phiề . Em đã tìm thấy trong gương mắt của bác Huy thật rõ ràng, hình dáng
cô bé tóc thề chấm ngang vai đang nhìn em bằng đôi mắt ướt, môi hồng nở
nụ cười tròn trịa như đóa tường vi.
- Có gì lạ mà Thúy Vy nhìn bác lâu vậy ?
Không phải bác Huy đang hỏi em, mà là ba. Trước mặt em, ba đấy. Ba với
mái tóc bồng bềnh như mây trời mùa Hạ. Ba với đôi mắt hiền hòa như vùng
biển lặng chiều êm . Ba đang nói với em như ngày xưa ba thường nói:
- Thúy Vy, con nhìn chi trong mắt ba mà lâu rứa ?
Cô bé lên 7 lúng túng:
- Tại vì... tại vì... con không biết.
Ba cười thích thú:
- Tại ba thương Thúy Vy, ba nhớ Thúy Vy, nên khi mô ba cũng dán bóng
con vào mắt ba.
Em ngây thơ:
- Thiệt hả ba ? Rứa ba có dán bóng me vô mắt ba không ?
Ba nheo mắt với em:
- Có chớ.
- Sao con không thấy ?
- Khi mô me nhìn me mới thấy chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.