VŨNG LẦY - Trang 79

Mọi cửa sổ đều được bít kín. Không một ánh sáng chúng tôi chìm đắm
trong bóng tối dày đặc.
Tiền sảnh hoàn toàn hoang vắng với sàn không trải thảm và chẳng có bàn
ghế.
Ở một nơi xa xa, có tiếng ai đang nức nở.
Tôi và Harry nhìn nhau rồi, không ai nói năng gì, chúng tôi đi dọc theo
hành lang dài, ngang qua vài căn phòng âm u, thanh vắng.
Tiếng nức nở càng lúc càng rõ hơn.
Chúng tôi đến trước một cánh cửa đóng kín. Tôi xoay nắm cửa. Cửa không
khoá; tôi từ tốn đẩy cửa và có cảm tưởng mình đang mở một nắp quan tài,
bên trong là một cái xác đang than thở.
Tiếng nức nở càng lúc càng lớn hơn. Có một cô gái trong phòng; nàng
không khóc thực sự mà thốt lên những tiếng rên rỉ khàn đục, nghe ma quái
và đáng sợ.
Trong ngôi nhà đây là nơi tối hơn cả. Tôi và Harry đang đứng ở ngưỡng
cửa. Tôi biết, nếu trong phòng có ai đó đang thủ sẵn một khẩu súng và nã
đạn, thì tôi nguy to. Tôi vội vã rút khẩu 38 ra.
Để cánh cửa, tôi và Harry tiến vài bước vào bên trong. Phòng tối đen,
nhưng khi mắt chúng tôi đã quen với bóng tối, chúng tôi có thể nhận thấy
phần nào toàn bộ căn phòng. Không khí ở đây nồng mùi gỗ mốc.
Tiếng nức nở phát ra từ cuối phòng, nơi một thiếu nữ tóc nâu, mặc áo
khoác màu xanh lục đang ngồi trên đất, gập người về trước, úp mặt vào
lòng tay. Cô gái là Ronda Holloway.
Tôi đảo mắt nhìn nhưng chẳng thấy ai khác ngoài nàng. Nhìn ba bức tường
phủ kín màu đen từ trên xuống dưới hầu như không để lọt chút ánh sáng
nào, Harry nói nhỏ vào tai tôi:
- Hẳn đây là nơi hội họp của bọn phù thuỷ.
Ronda nhỏm người và hét lớn:
- Ai đó?
Trong thoáng chốc, Ronda nhìn chúng tôi bằng đôi mắt hoảng hốt trước khi
nhận ra tôi.
- Ông Roberts! – nàng gào lên và oà khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.