VÙNG MẮT BÃO - Trang 164

nhận được tin địch càn. Không có thẻ căn cước, em phải xuống hầm.
Không ngờ, nó làm liên luỵ đến u. Mình ơi! Nếu u có mệnh hệ nào thì em
ân hận lắm. Cả đời này em mắc nợ u rồi…

Nhìn vợ khóc không thành tiếng, nỗi ân hận giày vò gương mặt Khứu, Lân
se lòng. Mẹ anh có mệnh hệ nào, chắc cô ấy khốn khổ lắm. Nhưng giờ
không phải là lúc trách móc nhau. Anh chỉ nhẹ nhàng, nhưng giọng gằn
xuống, trầm đục:
- Đằng nào thì mọi chuyện cũng xảy đến rồi. Nhưng sao mình lại sơ suất
đến thế. Anh đã dặn kỹ rồi, công văn giấy tờ xong việc là phải đốt ngay. Tất
cả chỉ có chôn vào đầu, vào ruột mình mới hy vọng giữ bí mật được. Lần
này sơ suất, chúng bắt mất u. Nhưng nếu mất mát lớn hơn thì sao? Mất mát
cả phong trào với hàng trăm, hàng nghìn người thì sao?
Khứu im lặng. Nước mắt vẫn chảy dài trên má. Rồi cô đứng lên:
- Em qua bên ngoại, tranh thủ hỏi nhân mối xem tình hình u thế nào? Lựa
xem có thể nhờ người đó nhận u là người nhà mà xin chúng thả u được
không, u già rồi…

Những tiếng sau, Khứu nói không thành tiếng. Cô vừa đi vừa chạy. Bóng
tối bên ngoài đang sập xuống.

Trong hầm xà lim bốt Giỗ. Một cái hầm nhỏ tí, cả bề ngang, bề dài chỉ đủ
một người ngồi. Trần xà lim thấp đến nỗi, chỉ cần nhô cao là đụng đầu phải
trần. Vậy mà chúng nhốt vào căn hầm bé tí ấy hai người khiến không sao
xoay sở được. Bà giáo ngồi bó gối một góc xà lim. Cả khoảng không gian
trước mắt cứ tối nhờ nhờ khiến đôi mắt vốn đã bị quặm không sao nhìn
thấy gì, nước mắt cứ tràn ra, nhoè nhoẹt. Chúng đóng nắp xà lim lại. Đã bé
tí, lại không có lỗ thông hơi nên càng ngày càng bị ngạt. Người bị nhốt
chung với bà giáo cũng im thít. Đến khi ngạt không thể thở được, bà giáo
đánh với qua người bị nhốt cùng mình:
- Chú gì ơi! Bà giáo lên tiếng – Chú đổi cho tôi ra ngoài được không? Chắc
chú con ít tuổi, tôi già rồi, ngột thở quá…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.