VÙNG MẮT BÃO - Trang 165

- Cô Thuận phải không? Đúng tiếng cô Thuận rồi. Từ lúc bị đẩy vào hầm,
cháu đã ngờ ngợ…
- Cháu là… Bà giáo nghi ngờ. Bà sợ quân địch xảo trá, cho người vào nhốt
chung rồi nhận là người nhà để moi tin.
- Cháu là Hịch, người bên Đại Liêu, cháu gọi cô bằng cô thúc bá đây mà.
Cô không nhận ra cháu sao?
- Hịch hả! Giời ạ. Thế mà cô cứ tưởng… Cháu đổi cho cô ra ngoài một lúc,
cô ngộp thở quá

Hai cô cháu lách người đổi chỗ cho nhau. Bà giáo phải ghé sát mũi qua
những lỗ nhỏ li ti trên trần hầm xà lim để thở. Suốt một ngày, chúng không
ỏ ê gì đến. Một giọt nước cũng không có. Khát quá, khô cả cổ, hai cô cháu
phải ngửa mặt lên trầm lè lưỡi liếm những giọt nước nhỏ do hơi thở thở ra
đọng lại trên mái hầm. Bị bỏ đói, khát đến vài hôm, chúng lôi cô cháu bà
giáo lên phòng tra tấn.

Qua anh thắc nhân mối trong đồn, vợ chồng Lân biết hết những gì mẹ anh
đang phải trải qua trong tù. Nhưng cũng không có cách nào giải thoát cho
cụ được.

Cái xà lim bé tý, xoay ngang xoay dọc đều khó khăn, ma đã hai ngày chúng
cũng không hỏi han gì, hai cô cháu khát khô cả cổ, chẳng còn cách gì đành
phải tiểu ra cái áo để dùng. Sáng ngày thứ ba, cánh cửa xịch mở, ánh sáng
chói loà làm cả hai cô cháu phải nheo mắt mãi mới nhìn thấy bóng thằng
cai ngục đen thùi lũi đứng trước cửa. Nó cất tiếng ồ ồ như giọng con chó
tru. Thằng thông ngôn dịch lại tiếng nó.
- Hầy dà, bị bỏ đói vậy chúng bay đã suy nghĩ kỹ chưa? Lên ngay
quan đồn hỏi
Vừa nói nó vừa lôi xềnh xệch bà giáo lên phòng hỏi cung. Trong phòng bày
la liệt cơ man là dụng cụ tra tấn, thằng đội gầy ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế
gỗ, tay bập bập xuống bàn, nó hất hàm hỏi:
- Tờ giấy trong nhà mụ là của ai, mụ chứa chấp bao nhiêu Việt Minh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.