VÙNG MẮT BÃO - Trang 9

ai phản kháng. Mọi người đều chấp nhận, đều coi những chuyện ấy là
đương nhiên phải xảy ra. Chính điều đó khiến nhiều chuyện trong làng
Bung khi ấy bỗng thành chuyện lạ nếu kể lại cho lớp trẻ bây giờ.

*
Một năm sau ngày bỏ học, khi ấy Lân mười ba tuổi, người đậm đạp như
cây nấm nhỏ. Chưa đến cả tuổi "thập lục" để làm những việc nhớn như ông
bà đã dạy. Một sáng, Lân đang loay hoay với con quay gỗ của mình ở chái
nhà ngang, thầy cậu gọi. Buông con quay, cậu chạy nhoáng vào, tay quệt
ngang má, ống quần lá toạ luật quật theo nhịp bước chân. Ông giáo đang
ngồi trên chiếc chõng tre, bát nước nụ vối vàng lựng như mật ong, sóng
sánh trước mặt. Gương mặt ông tư lự như đang tính đếm điều gì nung lắm.
Bỗng ông giáo ngẩng đầu, khoát tay vào buồng, bảo con trai:
- Vào lấy quần áo tử tế, mặc rồi đi với thầy!
- Thưa thầy, đi đâu ạ?
- Không hỏi nhiều, cứ đi rồi thầy bảo.
Ông giáo vận áo lương khăn xếp, đi giầy láng đen. Lân cũng xúng xính
trong bộ áo the, khăn xếp của mình. Chưa biết cha sẽ đưa mình đi đâu
nhưng lòng cậu vui lắm. Chí ít cũng được diện quần áo đẹp đi chơi.

Hai cha con vòng vo qua cánh đồng rộng nối giữa làng Bung và làng Nội.
Mùi đất ngai ngái, hương cây cỏ ngòn ngọt, nồng nồng. Lân vừa dõi mắt
theo đám châu chấu, cào cào, vừa lũn cũn bước thấp bước cao chạy theo
cha. Những búi cỏ ba cạnh cao quá đầu người đôi chỗ xoà ngang con
đường đồng như níu chân cậu lại. Thi thoảng một con gà đồng lạc bầy cất
giọng gọi bạn, tiếng túc túc khắc khoải lan khắp khoảng đồng rộng mênh
mông. Lân nghiêng đầu ngó vào. Mấy lá cỏ ba cạnh sắc lẹm, cứa một vết
đỏ mờ ngang gò má bắt đầu rám nắng.

Ông giáo dắt con trai lòng vòng qua mấy con ngõ lát gạch nghiêng tới một
ngôi nhà nhỏ, người vào ra tấp nập. Mùi hương trầm ngào ngạt, tiếng kèn
đám ma vọng ra não nề. Chờ ở cổng vài khắc, trong nhà, một người đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.