VƯỢN CÁO - Trang 11

tưởng của ngài Mulholland nữa.

Riley ngồi lọt thỏm trong ghế lớn bọc da. Nghe tiếng cũng đủ biết hắn chưa
nguôi giận:

- Tôi chắc chi tiết chưa bao giờ là điểm mạnh của ông, phải không thưa ông
Glass?

Câu nói hàm ý xúc phạm ấy không làm Glass hoảng bằng sự căng thẳng ẩn
chứa bên trong nó. Phải chăng bất kỳ ai nghe nói có người từ bỏ thiên
hướng làm báo để nhận lời viết tiểu sử cho bố vợ đều tỏ ra căng thẳng như
vậy? nếu thế họ đã đoán nhầm. Tuy nhiên, Glass chỉ chú ý đến sự căng
thẳng của Riley, chứ thực tế ông bỏ nghề báo trước cả khi có lời đề nghị
hấp dẫn của Bill Lớn, một đề nghị chỉ có thằng ngu mới từ chối. Những bài
báo của ông về tình hình chiến sự tại Bắc Alien, vụ thảm sát ở quảng
trường Tiananmen, tội diệt chủng ở Rwandan, về Intifada, hoặc ngày chủ
nhật đẫm máu ở Srebrenica... không gì hơn lời than van ai oán một cách
hoa mỹ. Trong ông có cái gì đó ngừng hoạt động, giống ngọn lửa giờ tắt
ngấm mà chính ông cũng không hiểu tại sao. Nói một cách đơn giản là:
nhiệt huyết của ông đã nguội lạnh. Giờ ông chỉ là hiện thân của một câu
chuyện cũ mèm, sáo rỗng. Đúng lúc đó, Bill Lớn đến, đặt tay lên vai ông và
bảo: “Ta muốn con viết sách này không chỉ bởi ta tin tưởng con, mà còn bởi
ta biết nhiều người cũng tin con giống như ta vậy. Đừng viết như thể ca
ngợi một vị thánh. Ta chỉ là người phàm, không xứng với kiểu ca tụng ấy.
Thứ ta muốn là sự thật.” Câu nói ấy khiến Glass suy nghĩ rất lung và quyết
đi tìm sự thật.

Ông nói với gã thanh niên đang ngồi lọt thỏm trong ghế bành:

- Có chuyện này tôi biết sẽ làm khó cậu.

- Chuyện gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.