VƯỢN CÁO - Trang 125

- Đi theo ông đi. Có con đi cùng, ông sẽ hài lòng cho coi.

Ngoài cảng lác đác vài người. Tiết trời chưa hẳn gọi là xuân. Họ sánh vai
lên cầu tàu Long Wharf. Mặt nước lay động, sóng sánh trong buổi sáng im
ắng. Bên kia vịnh là dãy đồi thấp phủ đầy cây xanh trên đảo Shelter, nơi
mùa đông còn lưu luyến chưa chịu rời đi. Không khí mang theo muối biển
làm mũi họ cay cay.

- Kể anh nghe về Charles Varriker đi.

Mang đôi bốt da đen cao đến đầu gối, Louise mặc áo choàng không tay
bằng vải tuýt trùm ngoài áo len dày dặn của nhà thiết kế Aran. Bà khoanh
tay trước ngực, cố chống chọi với cái lạnh buổi sớm. Bà xanh xao, cặp mắt
hơi có vẻ thẫn thờ. Glass đoán đêm qua, cả vợ ông cũng thức trắng. Phân
vân không biết vợ đang nghĩ gì giờ đã thành thói quen của Glass.

- Kể cái gì? Có bao nhiêu em đã kể hết rồi còn đâu.

- Sao anh ấy tự sát?

- Một ngày có bao nhiêu người tự sát, trong đó số vụ biết nguyên nhân đếm
trên đầu ngón tay. Anh hỏi em, em biết hỏi ai?

- Anh ấy có để lại thư tuyệt mệnh không?

- Đương nhiên là không. (Bà không đi nữa mà quay sang ông). Anh quan
tâm đến chuyện ấy làm gì?

- Dylan Riley có “đánh hơi” thấy chuyện quan trọng. Lúc đầu, anh tưởng
liên quan đến anh, nhưng giờ chắc liên quan đến Varriker. Cũng xin nói
luôn, thực lòng anh không biết hắn tìm được gì.

Họ đi tiếp. Louise bảo:

- Giá anh viết báo lại thì hay quá. Hình như anh rảnh quá đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.