VƯỢN CÁO - Trang 137

- Nếu ta ghét thì đã sao? Charlie tốt tính, chỉ có điều tốt quá đến mức thấy
ghét. Đáng lý ta mới là người tốt. Ta luôn cố giữ phẩm cách bằng mọi giá.
Nhưng Charlie còn tốt hơn. Cậu ấy thực sự là người có đạo đức. Giữa cuộc
đời ô trọc này mà thánh thiện đến mức ấy thì quả trái với lẽ tự nhiên. Cứ hễ
nghĩ đến ta lại tức điên.

- Thế nên anh ấy phải chết.

Ông Bill không nghe thấy. Mắt ông lơ đãng nhìn phía trước trong lúc đầu
óc nghĩ đâu đâu.

- Anh lấy cho ta ly rượu nhé? Tự nhiên ta thèm rượu quá.

Từ hành lang vẳng tới tiếng thang máy. Chắc có ai ở dưới cần lên nên nhấn
nút gọi. Ông vào phòng ăn rót chút rượu wishky Bushmills lên ly nước đá
đem trở vào thư viện đưa cho ông nhạc. Ông cụ cầm ly uống một cách thèm
thuồng. Tiếng mấy viên nước đá va vào nhau lanh canh, uống xong, ông
đưa tay quệt ngang miệng:

- Anh vừa nói gì về cái chết của Charlie? Ta chỉ biết làm thế là phạm tội
trọng, ta không bao giờ tha thứ cho cậu ấy.

- Cha có giết anh ấy không?

Lúc đầu, hình như ông Bill không biết Glass nói gì. Ông chỉ chán chường,
chậm chạp quay đầu về phía con rể, nét mặt bất động:

- Gã khốn ngu xuẩn kia, mi vừa nói gì? (Ông nói khẽ nhưng rành rọt). Giết
Charlie ư? Sao ta phải giết cậu ấy?

- Con không biết nên mới hỏi cha. Vì cha ghét anh ấy chẳng hạn.

- Lạy Chúa lòng lành, cậu ấy tự sát mà. Charlie gí súng của ta vào mắt rồi
bóp cò. Ta đã kể rồi còn gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.