VƯỢN CÁO - Trang 138

- Vâng, con nhớ cha kể rồi. Nhưng Dylan Riley chết cũng đúng theo cách
ấy. Cũng súng Beretta. Đạn cũng xuyên qua mắt.

Ông cụ lắc đầu:

- Cái gì? Ta không hiểu... Anh nói linh tinh gì thế hả?

Thang máy lại chuyển động, lần này hình như là đi lên. Glass bụng bảo dạ
chắc Clara vừa đi mua thực phẩm về.

- Dylan Riley, người mà con định thuê sưu tầm thông tin bị bắn giống hệt
Varriker hồi đó, cũng bằng súng hiệu Baretta. Con đoán cha ra tay. Theo
con, cha bắn Varriker sau đó Riley, bằng cách nào đó, phát hiện ra thế nên
cha bắn luôn cả hắn. Hoặc giả cha thuê người làm việc ấy... chẳng hạn nhờ
đồng nghiệp cũ ở CIA. Sự thật là thế, phải không?

Nhìn hai mẹ con Louise vào cửa, Glass lập tức nhớ hồi còn bé, vào một
buổi chiều nọ, ông và mẹ cũng xách theo mấy túi đồ bước qua ngưỡng cửa
nhà, vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Không khí mát lạnh từ ngoài theo họ vào
trong, mang theo cả hương hoa cỏ mùa xuân thấm đẫm mưa phùn tháng tư.
Glass nhắm chặt mắt trong một giây.

Ông tự trách mình sao không bưng mắt bịt tai, cố tin những gì người đời
nói. Lúc này, ông Bill không còn thiết gì xung quanh. Glass tự dằn vặt
mình sao không buông xuôi, quên những gì ông tưởng mình biết tận tường,
mặc người chết tự xoay sở lấy. Nếu cứ tiếp tục thế này, ông sẽ hủy hoại thế
giới mà hai vợ chồng đã dày công gìn giữ cho nguyên vẹn, chẳng khác nào
đập bể hộp đựng châu báu đẹp tuyệt trần, cái hộp vừa gìn giữ, vừa trao cho
cuộc đời ông tình yêu thương tha thiết. Chẳng lẽ đó là điều ông muốn?

Ông Bill lẩy bẩy đứng dậy, nửa phần rượu trong ly đổ hết ra thảm. Ông lớn
tiếng đay nghiến như thể con gái đứng ở đâu đó rất xa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.