VƯỢN CÁO - Trang 140

Glass châm thuốc mà tay run bần bật.

David Sinclair còn cười được, hai mắt cậu ta lấp lánh như vừa nhận tin vui:

- Ý dượng là kẻ giết Dylan Riley đang trong nhà này... Chỉ có điều dượng
buộc tội nhầm người.

- David!

Louise gào lên như thể nỗi đau hữu hình vừa vùng vẫy lao ra từ miệng bà.
Sau đó, bà khẽ nhắc lại:

- David, thôi đi! Mẹ xin con thôi ngay đi.

Cậu ấm Sinclair không thèm nghe. Cậu ta quay sang Glass với nụ cười gần
như trìu mến, dịu dàng:

- Nhưng dượng đúng, ông thám tử ạ.

Đút hai bàn tay vào túi áo, riêng ngón cái thò ra ngoài, David bắt chước
dáng đứng của hoàng tử nước Anh. Khóe miệng gã thanh niên giật nhẹ.
Ông Bill Lớn rên rỉ, nhăn mặt như ăn phải quả đắng và dằn mạnh ly rượu
lên bàn bày mấy túi giấy đựng đồ.

- Mấy người điên cả rồi à? Ta không hiểu mô tê gì hết.

Ông quay ngoắt người, loạng choạng bỏ đi và càu nhàu giận giữ. Louise
gọi với theo nhưng ông cụ phẩy tay như đuổi gà, chân vẫn bước tiếp. Đến
cửa, ông cúi đầu dừng chân giây lát, đoạn đẩy cửa bước ra sau đó khẽ
khàng khép cánh cửa sau lưng.

David Sinclair phá tan bầu không khí im lặng ông Mulholland để lại phía
sau:

- Chà chà, giờ chỉ còn ba chúng ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.