VƯỢN CÁO - Trang 144

Alison vẫn không nhìn ông:

- Ừ, anh đi đi.

Glass lang thang ngoài đường mãi. Tà dương tắt lịm nhường chỗ cho hàng
triệu bóng đèn trên khắp địa phận Manhattan. Chưa bao giờ ông thấy mình
xa lạ với thành phố này như hôm nay. Glass vào quán rượu chui trên đường
Broadway ngồi ủ rũ bên ly wishky. Ngọn đèn màu hổ phách và hồng sậm
trong quán chỉ sáng mờ. Quanh ông nhiều người chỉ nhìn rõ mặt khi họ cúi
xuống ánh đèn sáng trắng hắt lên từ rìa quay bar. Sau khi uống nhanh hớp
rượu, họ lại ngả người ra chỗ tối. uống xong ba ly rượu mạnh, Glass xỉa tờ
hai mươi đôla lên mặt quầy trước khi bươn bả biến vào màn đêm.

Rời thang máy đúng tầng có văn phòng của mình trong tòa nhà Mulholland
Tower, Glass không nhìn cửa sổ lớn cuối hàng lang mà tiến thẳng đến
phòng. Vì mấy bức tường kính, ông không thể tránh nhìn cảnh thành phố
đầy nhà chọc trời vươn tua tủa vừa được cẩn vô vàn viên ngọc quý sáng rực
bầu trời đêm. Glass cũng không kịp tránh mặt Louise đang ngồi lặng lẽ trên
ghế tựa làm từ chất liệu da và thép. Cũng đúng trên chiếc ghế đó, Dylan
Riley từng nửa nằm nửa ngồi trong ngày đầu hắn đến đây, lúc mà toàn bộ
chuyện này chưa xảy đến và thế giới khác hẳn bây giờ. Louise không bật
đèn. Bóng bà im lìm trông như bức tượng đúc bằng thép đường nét sắc sảo,
bóng lộn và bất động.

- Cậu bảo vệ trực ca đêm cho em vào. Hi vọng anh không phiền.

Glass đang hút thuốc. Ông mồi lửa trong thang máy, bất chấp chuông báo
cháy. May mà chuông không kêu. Giờ ông phải mò mẫm đến bàn tìm gạt
tàn nhưng chợt nhớ mình không có. Ông sờ soạng tìm công tắc đèn bàn.
Ánh sáng hình nón chiếu thẳng xuống soi tỏ nửa mặt Louise với một bên
tai, một con mắt và nửa khuôn miệng.

- Em đến lâu chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.