VƯỢN CÁO - Trang 145

Họ như hai lữ khách ngồi chung phòng chờ ở một nơi rất xa mái ấm gia
đình:

- Không lâu lắm. Em cứ đoán già đoán non, không biết giờ này anh ở đâu.

Bà vẫn mặc áo khoác xanh và đội chiếc mũ lạ kiểu ấy. Hai tay buông thõng
trong lòng, Louise đăm đăm nhìn thẳng. Glass đến bên cửa sổ nhìn xuống
khe hẹp tối đen giữa hai dãy nhà cao vút. Không hiểu sao buổi đêm nhìn đỡ
sợ hơn ban ngày.

- Anh không biết phải nói gì với em bây giờ.

Ông nghe tiếng Louise đổi tư thế ngồi sau lưng ông:

- Anh không được tin... (Bà im bặt giây lát). Anh chớ tin những gì anh
tưởng là đúng. Thật đấy, anh nhầm lẫn hoàn toàn. (Bà quay sang chồng
nhưng Glass vẫn quay lưng lại). Em xin anh hãy ngồi xuống đây đi.

Từ phố phường bên dưới vọng lên tiếng còi xe cảnh sát. Glass nheo mắt
nhìn xuống nhưng chỉ thấy đèn giao thông trên đường Bốn mươi tư. Glass
đến bên, ngồi sau bàn, vai lom khom, hai khuỷu tay chống lên bàn. Nãy giờ
ông phải búng tàn thuốc vào lòng bàn tay. Thốt nhiên, giờ ông phát cáu bèn
hất xuống mặt thảm sau ghế. Louise trở về tư thế cũ. Bà ngoảnh đi chỗ
khác, đèn chỉ soi sáng nửa mặt hướng về phía chồng. Ông nhớ hồi chiều
Alison O’Keeffe cũng ngồi y như thế. Hai người đàn bà của đời ông đều
ngoảnh đi, không muốn nhìn ông. Louise cúi gằm, nghẹn ngào:

- Em có nhiều chuyện muốn nói với anh. Đáng lẽ em phải kể từ rất lâu rồi.
Em không biết phải bắt đầu thế nào. Charlie... Charlie Varriker...

Glass nói:

- Em yêu anh ấy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.