VƯỢN CÁO - Trang 15

- Nó lạnh lẽo quá. Ngồi đây chắc anh chẳng viết lách gì được đâu.

- Hay anh về căn hộ làm việc vậy.

- Ai lại làm việc ở nhà.

Cặp mắt xám pha xanh lục của bà chiếu thẳng vào ông:

- Anh coi đó là nhà ư?

Sự im lặng đến ngay sau đó như vực thẳm, một thứ hai người chỉ dám liếc
xuống rồi lùi vội ra sau.

- Hay anh đến Silver Bam nhé? (Silver Bam là nhà họ, mà không, nhà của
Louise ở Long Island). Phòng làm việc ở đó tiện nghi lắm. Lại yên tĩnh
nữa, không ai quấy rầy anh đâu (thấy Glass xịu mặt, bà mím môi). Thôi
được, nếu không làm việc được thì anh đưa em đi ăn vậy.

Khi họ sánh vai tản bộ trên đường 44, cuối cùng Glass cũng được hút
thuốc. Mưa phùn lất phất bay. Hút thuốc khó chịu ở chỗ: cơn thèm thuốc
lớn hơn cảm giác thỏa mãn do khói thuốc đem lại rất nhiều. Lắm lúc, đang
hút dở điếu thuốc, Glass lần tìm bao lấy điếu mới định châm lửa. Glass chỉ
muốn hút cả sáu điếu một lúc hầu tìm cảm giác cực mạnh cho đã cơn thèm.

Nhà hàng Mario’s gần hết bàn. Hồi này, nó rất đắt khách. Khăn trải bàn ca
rô màu đỏ và ghế gỗ sấy ọp ẹp tạo cảm giác mộc mạc dân dã, trái ngược
hẳn với giá tiền ngất ngưởng ghi trong thực đơn. Gia đình Glass là khách
quen từ khi nhà hàng mới mở cửa đón khách. Trước khi chuyển đến New
York ở hẳn, vợ chồng ông đã thường xuyên lui tới đây. Hồi đó, đích thân
ông Mario quản lý nhà hàng và không gian nội thất còn hết sức giản dị.
Người ta gán cho nhà hàng này cái tên Ngựa Hoang Đổ Máu dù không ai
nhớ sự tích ra đời của tên ấy.

Louise trao cây dù ướt nước mưa cho người phục vụ. Sau đó, người ta đưa
họ đến một bàn trong góc cạnh cửa so. Glass nhận thấy bàn được chuẩn bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.