VƯỢN CÁO - Trang 16

sẵn cho ba thực khách. Lập tức, rượu Prosecco được mang đến. Louise lẩm
bẩm:

- Ước gì em có can đảm bảo họ thứ rượu này tầm thường lắm.

Glass làm thinh. Ông thích Prosecco. Ông cũng thích kiểu phục vụ không
cần chờ gọi đã sốt sắng mang rượu tới đặt trước mặt khách thật điệu đàng.
Nó cho ông cảm giác ông là dân kỳ cựu ở New York. Ông thích thú nghĩ
thầm một tít báo: “Glass được phục vụ bởi nhà hàng Ngựa Hoang Đổ Máu
nổi tiếng nhất Manhattan”. Glass có thói quen khó bỏ là hay ngẫm chuyện
đời mình bằng ngôn ngữ báo chí. Ông tự hỏi không biết Louise có nghĩ ông
quá tầm thường, như loại rượu kia không.

Vợ ông hỏi, mắt không rời thực đơn:

- Công việc đến đâu rồi? Anh đã khai bút chưa đấy?

Nhờ ánh sáng dịu dưới trời mưa phùn hắt qua cửa sổ, nét nhìn nghiêng của
Louise cầm tờ thực đơn trông giống tượng Đức mẹ Đồng Trinh của người
Florentine cổ có khuôn mặt dài, xương xương và làn da trắng xanh, tay cầm
cuốn thánh thi.

- Chưa, anh chưa thực sự chấp bút. Trước tiên, anh phải làm vài việc đã.

- Có phải nghiên cứu không?

Ông nhìn vợ đăm đăm. Bà không thể biết chuyện Dylan Riley! Ông chưa
hề hé môi với ai về gã “vượn cáo” ấy. Louise vẫn dồn hết tâm trí vào tờ
thực đơn như cách bà chú tâm đến mọi chuyện lớn nhỏ. Glass buồn rầu nhớ
ngay cả khi ân ái, vợ ông vẫn giữ thói quen ấy.

Ông làu bàu:

- Phải. Đại loại thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.