VƯỢN CÁO - Trang 34

Glass ngỡ ngàng vì đã đoán trúng. Trong một thoáng, ông như người hụt
hơi. Ông cười hào hển:

- Tự nhiên tôi biết, thế thôi. Em mới từ Alien đến hay em là người Mỹ có
bà cố từ Alien di cư sang?

Cô gái vẫn nhìn ông dò xét:

- Tôi mới từ Alien đến, chỉ có điều bà tôi là dân New York chính gốc.

Nói đoạn, cô dụi thuốc, đẩy cửa quán bar bước vào trong sau khi “ném”
cho Glass nụ cười lạnh lùng, thoáng qua.

Hôm nay đây, giữa tiết trời tháng tư ẩm ướt, ông đến quán bar khác cũng ở
Village và mang cảm giác lo lắng có phần giống (tuy lý do khác hẳn) hôm
ông lẵng nhẵng bám theo Alison đến quán rượu chui trên đường Houston
trong chiều cuối năm tuyết rơi trắng xóa, với quyết tâm rằng ông phải có cô
trong đời. Alison đứng chống khuỷu tay lên quầy, tay cầm ly đồ uống màu
đỏ sậm:

- Có chuyện gì thế anh? Trông mặt anh tái mét kìa.

Alison là họa sĩ. Dù mặc áo choàng, loại các họa sĩ hay mặc để tránh sơn
dính quần áo, và từ xưởng vẽ trên đường Bleecker đến thẳng đây, áo cô vẫn
không dính chút màu nào. Cô không giống những nghệ sĩ hoặc cẩu thả,
hoặc thích làm dính màu vẽ lên trang phục. Đôi tất cổ cao có sọc ngang đen
và xám của cô không hiểu sao khiến Glass nhớ đến nhà thờ Siena.

Nghe ông gọi rượu martini xong, Alison nhướng mày:

- Sao uống thứ ấy sớm thế? Có việc gì à, bị bố vợ gạch tên khỏi di chúc rồi
sao?

Với Alison, mốt quan hệ giữa Glass và Mulholland luôn là tấm vé mời cho
những câu chế giễu vui vẻ, tếu táo. Alison có óc hài hước và hay chú tâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.