VƯỢN CÁO - Trang 47

- Phải, tôi cũng nghĩ thế.

Sau đó là quãng im lặng dài.

John Glass nhiều lần khiếp sợ. Có lần trên máy bay hướng tới Lebanon,
ông lơ lửng giữa trời, ngay phía dưới tên lửa của Israel. Ông tưởng thân xác
mình sắp tan thành triệu mảnh. Lúc ấy, nỗi sợ khiến ông hèn kém đi, đến độ
ông không bao giờ quên và tự tha thứ cho mình. Nói đúng ra, ngay lúc này
ông không thấy sợ. Tuy miệng cũng khô đắng, nhưng trong sâu thẳm tâm
hồn ông là nỗi phấn kích, không phải lo lắng. Thật lạ là ông đang hồi hộp
và thích thú vì được trà trộn vào số nghi can của một vụ giết người, vì được
ngồi đây nghe viên cảnh sát đặc biệt này đặt câu hỏi với mình, và vì sau
bao tháng dài ông có thể nói rằng đã chính thức đến với New York, một
thành phố náo động, đầy bạo lực và án mạng. Ông nhớ lại câu đại thi hào
Emerson từng nói về cái chết và suy nghĩ của con người về nó: “Ít nhất đó
cũng là một hiện thực không lẩn tránh chúng ta
”.

Glass nhấp ngụm cà phê đắng nghét:

- Cái tên Dylan Riley này, hắn sống ở đâu thế?

- Ở gần sông SoHo. Hắn có kho chứa hàng ở Vandam tích trữ đủ loại thiết
bị theo dõi. Ông còn nhớ nhân vật Gene Hackman trong phim The
Conversation
(Cuộc Đàm Thoại) không? Tôi ngờ rằng tay này nghiện phim
loại ấy.

- Nghe nói hắn rất giỏi nghề.

- Thật ư? Ông nghe ai nói?

Lập tức Glass co lại, như sờ phải con ốc sên:

- Vài người. Toàn nhà báo cả. Nhờ thế tôi mới biết tên hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.