VƯỢN CÁO - Trang 6

Dylan Riley xoay chiếc ghế quanh bàn. Chắc chắn hắn biết ông chóng mặt,
buồn nôn cỡ nào khi ngồi trong cái lồng kính làm bằng thép và thủy tinh
ngất ngưởng giữa lưng chừng trời như thế này.

Bàn tay Glass vuốt thành hình vòng cung trên mặt bàn, như thể muốn gạt
vật gì đó vô hình xuống đất. Động tác ấy khiến ông nhớ đến cái cảnh Tổng
thống Richard Nixon khổ sở, toát mồ hôi hột trong một bản tin chiều phát
mấy năm trước, cố phân bua rằng mình không phải kẻ dối trá. Trong thời
kỳ dân chúng hoang mang vì chứng kiến quá nhiều cáo buộc lẫn nhau ấy,
ánh sáng ở trường quay quá gắt khiến ai trông cũng giống nhân vật phản
diện trong bộ phim dùng hệ màu Eastmancolor giai đoạn đầu.

Ông dặn Riley:

- Mà này, nên nhớ rằng ngài Mulholland không thể giúp cậu bất kỳ thông
tin nào dù nhỏ nhất. Thế nên, tôi không muốn cậu tiếp cận ông ấy. Đừng
gọi điện, gửi thư gì cả. Cậu hiểu chưa nào?

Riley hơi bĩu môi dưới khiến hắn trông càng giống... giống con gì nhỉ? Hay
là con sóc? Gần đúng, nhưng không phải.

- Ông chưa nói với ông ấy chứ gì? Về chuyện tôi có tham gia ấy?

Glass coi như không nghe thấy.

- Tôi không yêu cầu cậu bươi móc, bới lông tìm vết. Theo tôi, ngài
Mulholland không che giấu tội lỗi đâu. Đúng là có thời gian ông ấy làm
điệp viên, nhưng không phải là kẻ lừa đảo, trừ khi cậu cho rằng tôi nghĩ về
ông ấy như thế.

- Phải, đời nào ông nghĩ bố vợ mình có điều giấu giếm.

Glass mệt mỏi thở hắt ra:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.