VƯỢN CÁO - Trang 90

- Không hẳn. Những chuyện thế này Louise không quan tâm đâu.

- Chuyện thế nào?

- Louise không quan tâm đến những gì không liên quan đến mình. Lĩnh vực
gây chú ý đến Louise cũng hạn hẹp, chẳng hạn kho giấy tờ của cô ấy, chọn
bàn hạng nhất ở nhà hàng Masa, lượng tuyết rơi trong mùa đông năm nay,
(Glass nói không kịp thở) quỹ ủy thác Mulholland, tương lai của đứa con
riêng và làm thế nào trừng phạt anh cho đích đáng.

Alison mím môi:

- Thôi anh đi đặt bàn đi.

Họ dùng bữa trong quán ăn nhở chuyên phục vụ đồ ăn Pháp, nơi họ thường
ghé mỗi lần gặp nhau. Những cuộc hẹn hò ấy không nhiều và đang thưa
dần. Glass không hiểu tại sao Alison cứ cố đấm ăn xôi để có ông. Chính
ông cũng chán ngấy bản thân mình. Glass đoán tại Alison quá cô đơn, cũng
như ông vậy. Hai kẻ lạc loài đến từ một xứ sở nhở bé bị kẹt giữa quốc gia
khổng lồ này. Hình ảnh ưa thích về nước Mỹ của Glass là con bò mộng
đứng hiên ngang, quay cái đầu to tướng về hướng châu u già cỗi, còn ông
như một con vi trùng đậu chênh vênh, tạm bợ trên cái mõm bè bè của nó.
Có lẽ ông nên về cố hương Alien; thậm chí ông và Alison nên rủ nhau cùng
về.

Dùng bữa xong, họ tản bộ trên quảng trường Washington. Sau cơn mưa,
mùi hương của đêm tinh khiết, trong lành vây lấy đôi tình nhân. Glass nhớ
buổi trưa mùa đông năm cũ, họ gặp nhau và đi mấy vòng theo chu vi quảng
trường hình chữ nhật trống trải. Hôm ấy, khí trời lạnh giá. Hàng cây quanh
quảng trường trụi lá trông như những bóng ma khẳng khiu. Với họ thời
gian bên nhau dài hơn bốn tháng. Glass kể:

- Năm 1920, tại cửa hàng sách ở quảng trường Washington kia, người đứng
đầu tổ chức Prevention of Vice, nếu anh nhớ không nhầm thì tên ông ta là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.