VƯƠNG GIA NGỐC, TỈ TỈ ĐẾN ĐÂY - Trang 172

- Đừng có mơ. Ta không đời nào để ngươi chạm vào ta.- Huỳnh Hiểu

quật cường nói.

Đối với nam nhân vô sỉ trước mặt nàng cảm thấy vô cùng căm ghét.

Muốn nàng làm nữ nhân của hắn? Không bao giờ.

- Chuyện này không phải nàng quyết định.- Hắn cười tà nói.

- Cũng không phải do ngươi quyết định.

Thanh âm trầm thấp, uy nghiêm mà cũng không kém phần lạnh lùng

vang lên. Đằng trước một nam nhân áo đen cao lớn dựa vào tường nói. Hắn
có gương mặt tuyệt mĩ, toàn thân toát ra hơi thở vương giả, khí chất cao
quý. Hơn nữa, trên người hắn còn mang một mùi nguy hiểm, khiến người
ta không rét mà run.

- Hừ, ngươi là ai mà dám to gan chặn đường bổn công tử? Khôn hồn

thì mau cút xéo bằng không, đừng trách ta tàn nhẫn.

Mộ Dung Phong nhếch mép cười, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường.

Thách thức hắn sao? Được, hắn sẽ cho chúng biết thế nào là tàn nhẫn. Mộ
Dung Phong chậm rãi cước bộ tới, túm lấy một bộ hạ của Lâm Tịnh bẻ gãy
cổ hắn. Tên kia hét lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống. Huỳnh Hiểu lúc
này mới nhìn rõ nam nhân kia. Đây chẳng phải là Mộ Dung Phong sao?
Hai năm không gặp hắn không thay đổi mấy, gương mặt vẫn anh tuấn như
ngày nào. Bao nhớ thương trong nàng bỗng ùa về, Huỳnh Hiểu không kìm
lòng khẽ gọi :

- Tiểu Phong.

Một tiếng này của nàng làm trái tim hắn bỗng trở nên ấm áp lạ thường.

Thanh âm ấy, khuôn mặt ấy làm hắn nhung nhớ bao lâu nay. Mộ Dung
Phong mừng rỡ, là nàng, nàng đã thực sự trở lại bên cạnh hắn rồi. Nhưng
nhìn thấy đám nam nhân kia giữ nàng, hai mắt hắn bỗng tối sầm lại. Chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.