VƯƠNG TRIỀU SỤP ĐỔ - Trang 199

- Công tử quá yêu, ta đâu xứng là người hiền. Như Chu An mới thực là

bậc hiền giả, tiếc thay người đã sớm biệt thế gian.

- Bẩm đại nhân, tiểu sinh đã đôi lần vào trong quý phủ ở Thăng Long,

nhưng bạc đức, chưa một lần nào được diện kiến đại nhân. Nay vì hôn quân
làm nhiều điều bạo ngược, giữa thời bình mà ngang nhiên tàn sát từ thái tể,
tướng quốc, vương, hầu, tôn thất không chút run tay, không cần pháp luật.
Không biết hôn quân sẽ đưa đất nước vào đường quanh ngõ cụt nào, không
khí ở Thăng Long cực kỳ ngột ngạt, bách tính hờn oán đến bầm gan. Tiểu
sinh hi vọng đại nhân cùng các đại vương tôn thất sẽ ra tay trừ đứa hôn
quân. Vì vậy tiểu sinh đến cửa đại nhân, chỉ xin được nhận vào đám lính
tốt, trừ xong nạn nước lại xin được về quê quán làm ruộng, thờ cha cho tròn
đạo hiếu.

Trần Nguyên Đán rưng rưng cảm động, ông nắm lấy tay Hán Anh mà

rằng:

- Đúng là quốc gia hữu sự, thất phu hữu trách ( Nghĩa là: Nước có nạn

thì đến kẻ thất phu ngu tối cũng còn phải có trách nhiệm. Ý nói, mọi người
đều phải lấy nước làm trọng). Nay công tử còn ít tuổi mà đã lo đến vận
mệnh của nước, nhẽ nào đám thân vương, tôn thất bọn ta lại thờ ơ được. Ta
về lại hương ấp rèn đám dân binh cũng chỉ chờ có dịp dùng đến. Vừa đây tả
tướng quốc Cung định vương có tuyên triệu hội quân để trừ Nhật Lễ. May
vừa đúng dịp công tử tới, đúng là trời đem công tử đến cho ta.

Hán Anh lạy hai lạy đáp lễ - Tiểu sinh sẵn sàng chờ đợi vương sai

khiến.

Hai người vẫn tiếp tục cuộc rượu, và chuyện trò tâm đắc, cho mãi tới gà

gáy sang canh mới chịu ai về phòng nấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.