đề tựa của Đào Sư Tích. Rõ là một người có học thức sâu rộng. Ông chính
thêm những điều chân chính. Và không đả động gì đến những lời vu khoát
sáo rỗng của thượng hoàng. Sư Tích khen mà không nịnh, đấy là điều cực
khó cho những ai viết tựa hoặc nhuận sắc các trước tác của các bậc bề trên;
đó cũng chính là giới mốc để phân biệt kẻ xu nịnh và người có nhân cách.
Trái với Trang định vương Ngạc, Quý Ly cẩn đề "Bảo hòa di bút" rất
chi là cao nhã, lại tự mình đem đến cung Bảo Hòa trao tận tay cho thượng
hoàng. Nghệ tông cảm kích về những điều nhận xét và cả tấm lòng của Quý
Ly, nên lưu giữ quan tiểu tư không ở lại suốt một ngày đêm để đàm đạo.
Càng trò chuyện với Quý Ly, nhà vua càng nhận thấy ở người em họ
ngoại này nhiều điều tâm đắc. Vua cười nói xởi lởi:
- Quý Ly như hiểu cả gan ruột ta.
- Muôn tâu, chữ nhà Phật nói như thế là thần có duyên với bệ hạ.
- Biết đâu kiếp trước ta với khanh chẳng là anh em.
- Dạ, thần đâu dám.
Thấy Quý Ly thật sự trân trọng trước tác của mình, Nghệ tông cảm động
thầm so sánh: "Như Nguyên Đán đó, tình là anh em, nghĩa là vua tôi, mà y
chỉ viết cho ta mấy câu chiếu lệ vô bổ. Khen chẳng ra khen, chê chẳng ra
chê. Lại như vương Ngạc là con ta đấy, mà y cũng có thèm trả lời ta đâu.
Vậy là người hiểu ta sâu sắc không ai bằng Quý Ly. Hẳn người yêu ta hết
lòng cũng không ai bằng Quý Ly. Thật là: "Nhất đắc tri kỷ...".
Nhà vua hỏi các việc trong triều, Quý Ly cứ thực tâu trình. Khi hỏi về
các quan, Quý Ly thường lảng tránh không nói ra ý mình, mà chỉ nói quan
nọ nói về quan kia như thế như thế. Hoặc dân gian truyền khẩu. Trong
những lời đưa đẩy, yêu ai, ghét ai, Quý Ly thường lồng vào đó cái ý của
riêng mình. ông đưa ra các lời phẩm bình vừa đúng lúc, vừa cao đẹp, khiến
nhà vua không thể không thừa nhận. Ông cũng khéo léo gói vào một chút
xíu thôi, cái tính ương gàn hoặc ý tứ chê vương Ngạc là người căng cứng
hẹp lượng, mà không mang tiếng nói vụng, nói xấu người khác.
Tất cả những gì Quý Ly nói, đều nhanh chóng ăn sâu vào tiềm thức của
Nghệ hoàng một cách rất ngọt ngào. Vì thế, Quý Ly nói rất ít, nhưng Nghệ
tông lại nhớ rất dai.