VƯƠNG TRIỀU SỤP ĐỔ - Trang 326

- Không Lộ thiền sư, Mãn Giác đại sư; Giác Hải thiền sư; Vạn Hạnh

thiền sư...

Chế Bồng Nga vội đưa tay ra ngăn không cho Nguyên Diệu nói nữa.

Ông hỏi:

- Ta muốn biết có phải mù khói đầy trời kia là do pháp thuật của các cao

tăng không?

- Dạ, điều ấy thì Nguyên Diệu tôi không biết.
- Thế những thiền sư có tài hô phong hoán vũ như khanh vừa kể tên đó,

liệu khanh có thể dẫn ta tới yết kiến một vài vị không?

Nguyên Diệu lắc đầu:
- Gặp làm sao được.
- Tại sao?
- Các vị ấy viên tịch cách đây mấy trăm năm rồi.
Chế Bồng Nga nhíu đôi mi tỏ vẻ khó chịu, hỏi như gắt:
- Sao ngươi dám mạn xược, dám lỡm ta. Trong khi ta muốn biết các

thiền sư, các đạo sư có tham gia với quân triều đình dùng pháp thuật chống
lại quân Champa, thì ngươi lại nói đến những kẻ đã chết hàng mấy trăm
năm.

Chế Bồng Nga không tiếp chuyện Nguyên Diệu nữa. Ông sai các tướng

đốc suất quân sĩ phải ráng sức phòng bị, kẻo quân Đại Việt nhân trời mù mà
tập kích.

Khoảng non trưa, mặt trời lên tới ngọn tre, ánh nắng xua loãng mây mù,

và gió hiu hiu làm bầu trời trong trẻo, tầm nhìn thoáng đãng tới năm bảy
dặm.

Quân sĩ đã chỉnh bị sẵn sàng, nhưng Chế Bồng Nga lại không muốn tiến

binh nữa. ông ngập ngừng bởi ông tin rằng thần Shiva đã mách bảo ông,
nên làm cho mây mù ngăn trở đường đi. Và như vậy, chắc chắn là bên Đại
Việt đã rải quân phục từ trước. Chế Bồng Nga quyết định quay trở lại đánh
vào Hoan, Ái và Hóa Châu.

Trận ấy tuy quân ta chưa giao chiến với quân giặc, nhưng chúng đã vội

vã rút đi, khiến oai danh của viên tướng trẻ Trần Khát Chân vang dội khắp
Thăng Long, khắp trong quân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.