WESTLIFE CHUYỆN CỦA CHÚNG TÔI - Trang 126

trong một thời gian dài. Tôi còn nhớ, cuối năm đó một tờ báo đã cho đăng
loạt tin đặc biệt “Anh hùng và Anh khùng của năm”, và tôi là một trong
những “Anh khùng” vì đã tổ chức đám cưới với con gái của Thủ tưởng Ai-
len bên ngoài Ai-len.

Điều khiến tôi khó chịu nhất là những biên tập viên đã vùi dập tôi đó lại

là những người quen biết tôi; họ đã thực hiện nhiều buổi phỏng vấn với tôi
trong hàng năm trời, tôi đã nghĩ chúng tôi là bạn. Hồi đó tôi mới 24 tuồi, tôi
vẫn còn nhiều điều phải học, các rắc rối từ đám cưới đó là một trong những
bài học tôi đã rút ra.

Tôi không nói chuyện với một số những người đó cả năm trời, tôi đã rất

tức giận. Nhưng rồi tôi học theo cách mà bố của Georgina vẫn dùng để đối
mặt với các nhà báo viết những điều không tốt về ông - những điều vô cùng
tồi tệ, hầu như mỗi ngày - nhưng ông vẫn giữ vững phẩm giá của mình và
vượt qua nó. Ông từ chức vào tháng 5 năm 2008 sau 11 năm đảm nhiệm tốt
chức Thủ tướng Ai-len. Tôi buồn cho ông, nhưng trên phương diện cá nhân,
tôi mừng vì giờ ông đã có thể tận hưởng cuộc sống gia đình nhiều hơn,
dành thời gian nghỉ ngơi với con cháu - việc mà ông không thể làm trong
những năm đương chức. Ông đã đạt được nhiều thành tựu cho Ai-len trong
thời gian tại vị: hòa bình ở miền Bắc, nền kinh tế phát triển nhanh mạnh,...
Ai-len đã trở thành một đất nước tốt đẹp hơn rất nhiều so với trước khi ông
nhậm chức và tôi nghĩ mọi người sẽ rất nhớ ông.

Như Louis vẫn nói. “Vượt qua, quên nó đi và tiếp tục bước tới”. Ông ấy

đã đúng. Cuối cùng, tôi cũng vượt qua được giai đoạn cực kì khó khăn đối
với tôi và Georgina. Tôi cố gắng nhìn từ quan điểm của họ và đã nói chuyện
với một vài người. Họ bảo họ chịu áp lực từ phía biên tập, trong khi đám
cưới của chúng tôi là một câu chuyện lớn để khai thác. Tôi thậm chí đã có
những cuộc đối thoại trong cơn say với họ ở các câu lạc bộ đêm Dublin, tôi
nói, “Đồ khốn, sao anh có thể viết những điều như vậy?” và nhiều người
trong số họ đã xin lỗi: “Tôi không nên viết về cậu như thế, Nicky, nhưng
chúng tôi bị áp lực phải có bài”. Vậy là chúng tôi bỏ qua cho nhau. Phải thế
thôi.

Sau chuyện đó, tôi đã thực hiện nhiều cuộc phỏng vấn khác với những

người này, và không còn ai nhắc đến sự việc trên nữa. Có vẻ như tôi đã
được “tha thứ”, nhưng đó quả thực là một cú sốc đối với ngành và là lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.