WESTLIFE CHUYỆN CỦA CHÚNG TÔI - Trang 129

trước mặt hàng triệu khán giả trên ti vi mà không hề lo lắng, nhưng đêm đó
tôi đã rất hồi hộp khi phải hát trước Arctic Monkeys và diễn viên của
Shameless, vì họ là những người mà tôi ngưỡng mộ.

Tôi không xem kịch truyền hình dài tập nhiều lắm, nhưng một lần khác

mà tôi cảm thấy ngượng vô cùng là khi chúng tôi thi đấu bóng runđơ vì từ
thiện ở Hyde Park. Tôi chạy về gôn và nhìn lên thì thấy Tug từ Home and
Away
. Chẳng hiểu sao tôi chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống. Bạn thấy
chưa? Thế giới của sự nổi tiếng là một tuyệt vời nhưng kì quặc.

Tôi nhớ lần thực sự choáng ngợp trước sự xuất hiện của sao là ở hậu

trường sân khấu lễ trao giải Irish Music Awards, Kian nhớ lại. Đó là phiên
bản Ai-len của Brit Awards. Chúng tôi đang ngồi ở quầy bar hậu trường tại
Point, Dublin, tôi đang nói chuyện và uống bia với ba người bạn ở Sligo thì
Bono bước vào.

“Nhìn kìa các cậu, là Bono.”

Anh ấy đi lại chỗ tôi đang ngồi.

Chết tiệt!

Anh ấy tiến tới gần hơn và lúc bước qua tôi, anh ấy nói, “Chào, Kian,

hôm nay diễn tuyệt lắm.”

Tôi vô cùng kinh ngạc, gắng lắm mới có thề bình tĩnh và trả lời. “Chào,

Bono. Cảm ơn anh nhiều. Cạn ly.”

Tận dụng cơ hội đó, tôi nói tiếp, “Bono, đây là những người bạn của tôi

ở Sligo”, và bạn tôi nói, “Chào, Bono. Khỏe không?”

“Chào các cậu. Vui vẻ nhé!”

Anh ấy bước đi và chúng tôi ngồi đó một lúc trong im lặng.

“Đó là Bono, và anh ấy đã nói chuyện với mình”, tôi nói trong khi véo

mạnh vào tay mình, cảm thấy như thể mình là chúa tể của thế giới. Các bạn
tôi cũng làm y hệt, ngồi đó tu ừng ực chai bia của họ và nói, “Phải, đó là
Bono.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.