WESTLIFE CHUYỆN CỦA CHÚNG TÔI - Trang 36

Dĩ nhiên tôi biết các ban nhạc pop nổi tiếng. Chị gái tôi đã muốn trở

thành ca sĩ; Gill là một fan bự của Bros. Chị ấy diện áo khoác da, quần bò
xẻ. Bros là hình mẫu cho cả Take That, Boyzone và Westlife hướng tới. Đó
là lúc ý niệm về nhóm nhạc nam bắt đầu đến v>i thế giới của tôi. Vào một
lần Giáng Sinh nọ, chị tôi nhận được một chiếc máy nghe nhạc ba-trong-
một từ ông già Noel, nó có chức năng của một cái cassette, máy thu âm và
radio. Chị ấy mở từ Do They Know It’s Christmas? cho đến When Will I Be
Famous?, Cat among the Pigeons
và tất cả các ca khúc của Bros. Lớn lên,
tôi cũng nghe cả A-Ha và Michael Jackson nữa.

Dù sao ở trường, âm nhạc cũng không phải là thứ dành cho tôi. Tôi

không chơi bất kì nhạc cụ nào, và ở độ tuổi đó tôi không có hứng thú với
âm nhạc cổ điển mà họ chú trọng vào. Cô giáo âm nhạc của tôi - cô Murphy
- là một người đáng yêu, tôi có mối quan hệ rất tốt với cô, không phải vì tôi
có khiếu âm nhạc mà vì đối với cô, tôi rất thân thiện và quyến rũ. Giờ thì tôi
yêu nhạc cổ điển - âm thanh của những dây đàn là một trong những điều
đẹp đẽ nhất, êm dịu và thư thái nhất mà bạn có thể nghe - nhưng là một đứa
trẻ, tôi không thích nó chút nào, chắc hẳn bạn cũng vậy.

Tôi là một đứa trẻ tự tin - đá bóng, đùa giỡn, vui chơi thoải mái - nhưng

tôi không đủ tự tin để hát trước đám đông. Tôi luôn tham gia dàn đồng ca,
đồng ca có nghĩa là không chỉ mình tôi đứng hát. Mỗi lần kiểm tra âm nhạc
tôi biết mình sẽ trượt, nhưng may thay 40% bài kiểm tra là thực hành – chỉ
phải hát. Nên tôi đứng và hát The Fields of Athenry, Hey JudeYesterday
của The Beatles, và một bài hát Ai-len cổ She Moved through the Fair. Tôi
được điểm tối đa cho phần đó và như vậy cũng đủ để vượt qua cả kì thi.
Nhưng nói thực, vào thời điểm đó tôi chẳng hứng thú gì với việc ca hát. Nó
khiến tôi thấy nhàm chán và thường thì nó là d tốt để tôi ngủ một giấc trong
lớp.

Trong một thời gian dài, con đường của tôi đi về một hướng khác có tên

bóng đá. Tôi được huấn luyện thường xuyên và trở nên khá giỏi. Tôi dần
chuyển sang chơi cho các đội bóng có tiếng hơn, và mọi người bắt đầu nói
về tôi như một cầu thủ có triển vọng thực thụ. Các câu lạc bộ của tôi ở
Dublin đã chơi khá tốt và tôi đủ tiến bộ để được tuyển chọn vào đội UI5 của
Ai-len, đó là việc không dễ dàng có được. Một trong những thời khắc đáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.