WESTLIFE CHUYỆN CỦA CHÚNG TÔI - Trang 37

tự hào nhất của tôi - thậm chí cho đến tận bây giờ - là lúc đứng hát quốc ca
Ai-len trong trận gặp đội chủ nhà Bồ Đào Nha ở khuôn khổ giải U18 châu
Âu. Không một người hâm mộ Ai-len nào trên khán đài, và có khoảng
15.000 người Bồ Đào Nha. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ lúc đó là về bố
mẹ tôi, về việc họ sẽ tự hào như thế nào khi thấy tôi đứng đó. Tôi thực sự
đã rất xúc động khi hát quốc ca trong lúc quay mặt về phía quốc kì, giống
hệt như cảm xúc của các bậc đàn anh khi ở giải World Cup. Tôi không bao
giờ có thể quên được giây phút đó. Đó là quãng thời gian đặc biệt trong sự
nghiệp cầu thủ của tôi.

Một khi bạn đã đạt đến trình độ đó, các nhà tuyển mộ chuyên nghiệp sẽ

bắt đầu đến xem bạn thi đấu, và chẳng mất nhiều thời gian để tôi có được
lời đề nghị thử nghiệm hai tuần ở Leeds United. Mẹ muốn tôi hoàn thành
việc học trước, nhưng bố thì bảo, “Nhưng đó là Leeds United đấy!” ông có
cùng cảm xúc như tôi. Leeds là một trong những câu lạc bộ đỉnh cao ở Anh
lúc bấy giờ. Mặc dù tôi là một fan cuồng của Manchester United, nhưng
đây là việc tôi đã mơ đến suốt cả đời này.

Họ rất thích tôi trong thời gian thử sức, và tôi đã vô cùng bất ngờ khi họ

đề nghị tôi kí hợp đồng hai năm với đội thanh niên Leeds. Tôi nghĩ vậy là
cơ hội đã đến, tôi đã làm được! Bất kể đứa trẻ Ai-len mê bóng đá nào cũng
đều muốn đến Anh để chơi; các giải ở Ai-len không đủ lớn cũng như chẳng
kiếm được bao nhiêu (mặc dù, về sau chơi trong các giải đấu này, tôi thấy
chúng gian nan và thiên về thể lực đến kinh ngạc, một kinh nghiệm bầm
dập).

Khi đó tôi bắt đầu hẹn hò với cô bạn gái ở trường tên là Georgina, con

gái của Bertie Ahem - Thủ Tướng tương lai của Ai-len (lúc bấy giờ ông ấy
là Bộ trưởng Bộ Tài chính), điều đó có nghĩa là chúng tôi phải xa nhau một
thời gian, không ai trong chúng tôi thích thú gì điều đó. Chúng tôi đã cùng
theo học một trường cấp hai - trường Pobailscoil Neasain - và tôi đã ngưỡng
mộ cô ấy từ xa trong một thời gian. Tôi còn nhớ đã trông thấy cô ấy ở Dail
Eireann trong ngày công bố ngân sách nhà nước với bố và em của cô ấy.
Tôi đã nói với mẹ rằng, “Đó là người con sẽ kết hôn”. Tôi mới 12 tuổi và
mẹ nghĩ tôi bị điên. Tôi thậm chí đã nhờ một người bạn của mình đến rủ cô
ấy đi chơi với tôi, nhưng câu trả lời tôi nhận được là “Không”. Điều đó như
một lưỡi dao đâm thủng ruột gan tôi. Tôi đau khổ vô cùng vì tôi yêu cô ấy.
Đó là khoảng hai năm sau lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy. Nếu tôi nhớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.