WESTLIFE CHUYỆN CỦA CHÚNG TÔI - Trang 38

không nhầm thì chúng tôi đã đợi một hay hai năm gì đó trước khi gặp nhau
tại một bữa tiệc của người bạn, vào ngày 8 tháng 10 năm 1994 - một ngày
trước ngày sinh nhật của tôi. Bao nhiêu thằng con trai có thể nhớ về buổi
hẹn hò đầu tiên của nó chứ? Chúng tôi đã hôn nhau, và thế là xong, cô ấy là
tình yêu của đời tôi.

Ban đầu, vì mới 16 tuổi nên tôi được xếp vào chương trình huấn luyện

cầu thủ trẻ ở Leeds, nhận được 38.50 bảng Anh mỗi tuần. Ngay khi 17 tuổi,
tôi nhận được 200 bảng mỗi tuần trong năm đầu, 250 bảng trong năm thứ
hai, và ở trọ miễn phí. Đột nhiên tôi cảm thấy mình trở nên giàu có. Kiếm
được tiền nên tôi bắt đầu mặc Dolce&Gabbana, thêm nữa tôi được 5.000
bảng lúc kí hợp đồng, nên tôi cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Nhưng rồi thực tế dần hiện ra. Ban đầu, chúng tôi trọ ở Roundhay, Leeds

với một cặp vợ chồng đáng mến tên là Pete và Maureen Gunby. Ông ấy là
cựu huấn luyện viên của Leeds. Họ đối xử với các cầu thủ ở cùng rất tốt.
Sang năm thứ hai, chúng tôi chuyển đến những phòng trong các tòa nhà liên
hợp tại khu tập huấn mới ở Thorpe Arch gần Weatherby. Các căn phòng ở
đây trông như doanh trại quân đội. Ở đó có lệnh giới nghiêm về đêm rất
nghiêm ngặt, và nếu ai vi phạm sẽ bị kỉ luật. Nó chẳng khác gì nhà tù. Đến
năm thứ hai, họ đặt máy quay ngoài hành lang mỗi phòng. Ngay khi cánh
cửa đóng lại, mọi giấc mơ đều bốc hơi tan biến và bạn thấy mình nằm trong
căn phòng đơn sơ, hai người một phòng. Tôi treo một lá quốc kì ở đầu
giường và ảnh của Roy Keane trên tường, đó là tất cả những vật thân thiện,
đầm ấm nhất có thể có. Đến giờ ăn, bạn đem khay đến nhận thức ăn và ngồi
xuống trong một cái sảnh lớn.

Họ sẽ chửi mắng thậm tệ nếu bạn làm sai điều gì. Tôi thật sự bị sốc và

rất nhớ nhà. Năm thứ hai ở đó khiến tôi kiệt quệ. Ý nghĩ từ bỏ chưa bao giờ
xuất hiện trong tôi - tôi không có gan vứt bỏ mọi thứ để trở về nhà - và tôi
đã xuống tinh thần trầm trọng.

Một buổi tối, mấy cậu thanh niên Ai-len chúng tôi đã rủ nhau ra ngoài và

bị bắt gặp. Sáng hôm sau chúng tôi bị lôi cổ đến văn phòng - các bản hợp
đồng nằm sẵn trên bàn. Họ đang sa thải chúng tôi. Huấn luyện viên đã
mắng xối xả vào mặt chúng tôi. Nhưng hóa ra đó chỉ là một chiêu đe dọa để
dằn mặt. Trong lúc chùi nước bọt vừa bị nhổ lên mặt, tôi nhận ra nó đang
phát huy tác dụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.