XA XÔI THÔN NGỰA GIÀ - Trang 11

Ôi trời! Giữa những trang giấy tô xóa nhằng nhịt các công thức, các

hình vẽ sâu bọ và mô tả cây đậu, là những bài thơ phác thảo:

Sau giấc mộng lòng ta như chiếu trải
Mưa chưa hết nước, lòng ta như suối reo
Hoa chưa nở, ớt trong vườn đã chín
Bếp lửa hồng, ngọn lửa bốc như treo.

Buổi sáng ấy là thời điểm hệ trọng. Với sự phụ giúp thêm của hai lít

rượu bắp, phố huyện đã xuất hiện hai nhà thơ. Tống hát nhại các bài dân ca
tình yêu. Còn Quốc thì như một hiện tượng đột xuất của thiên tài. Xưa nay,
theo quan niệm phổ thông, để trở thành nhà thơ đâu có khó. Chỉ cần thuộc
một ít ca dao tục ngữ và trong lòng có hỏa diệm sơn tình cảm. Gã kỹ sư
đổng quê giàu có cả hai phương diện đó. Và gã vừa đọc thơ của mình, vừa
nhận ra Freud quả là một bậc thầy có một không hai về khoa học phân tâm
học: chính gã đã dồn nén, tích tụ, chứ không phát tiết ra mắt ra miệng, như
Ngôn bác sĩ, và bây giờ thăng hoa thành thơ ca.

Mặc dầu, bốc lên tận mầy xanh buổi sáng ấy, cả hai vẫn không quên

ngó qua cái cửa sổ nọ như nhòm vào kính chiếu yêu để soi tìm bóng mỹ
nhân. Điều lạ là, cả ngày hôm đó, cả ngày hôm sau, và tiếp đó, họ đểu
không thấy Seo Ly ra vào...

*

Seo Ly không còn là nhân viên văn thư của ủy ban huyện nữa. Nàng

không thạo việc, chữ nghĩa quá ít ỏi, công văn giấy tờ nàng giao nhận nhầm
lẫn lung tung. Đó là một lý do. Lý do nữa là ông Páo sợ mất phiếu trong kỳ
bầu cử chủ tịch tới. Đây đó đã có lời đàm tiếu: Chủ tịch mê tít cung thang
Seo Ly, đêm nào cũng xuống buồng cô trò chuyện, lại có người nhìn thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.