XA XÔI THÔN NGỰA GIÀ - Trang 116

*

Nhưng, làm sao người ta lại có thể vô tư khi mình thì quá khổ mà

người khác lại cứ nhơn nhơn sung sướng được! Vợ Lân là như thế. Từ hôm
được tin Nội được cử sang Pr. công tác một nhiệm kỳ những năm năm, mặt
y cứ lầm lầm và hễ có dịp là y xổ ra, toàn những tức tối, đố kỵ âm ỉ sẵn ở
trong lòng.

- Khôn ngoan thế! Đánh rắm xịt, sắp đi mới cho hàng xóm biết! Sợ

người ta tranh mất phần, hả? Hay là sợ người ta tố cáo? Mà sao ăn mòn cả
bát đĩa thiên hạ còn chưa biết chán nhỉ? Hóa ra lòng dạ anh quái nào cũng
là cái vại thủng. Mấy cũng chẳng vừa. Thôi, phen này thì quá lên tiên. Của
cải ăn mãn đời, sang đời con đời cháu cũng không hết! Hóa ra nước chảy
chỗ trũng thật, số gì mà đỏ như vang thế không biết!

Vợ Lân đay đả liên tục hàng thôi hàng hồi. Chỉ một mình y nói. Một

mình y nói, nhưng lúc ấy phải có mặt Lân. Lân mà bịt tai giả điếc thì y nói
càng hăng. Lân là chất xúc tác của y. Sự có mặt của Lân như trêu ngươi y.
Y phải nói. Nói tới lúc Lân phải đồng tình với y thì thôi. Mà cũng chưa
chắc đã thôi.

Nhưng, làm sao Lân lại có thể đồng tình với thói ghen tị, tính hẹp hòi,

sự thiển cận của vợ mình được? Nhìn nhận cái gì cũng phải có tầm khái
quát, tổng quan và bao dung rộng lượng. Mà chắc gì kẻ mà ta tưởng là đang
sung sướng lại sung sướng thật? Chắc gì mình ăn chưa đủ no, mặc chưa đủ
ấm, lại là khổ sở thật? Nội sang Pr. là phải. Giá có cho mình đi mình củng
chịu. Tiếng tăm không biết. Hiểu biết cũng không. Việc đại sự đâu có thể
chăng chớ. Ấy thế, khổ quá dễ trở nên dị mọ, bất công đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.