XA XÔI THÔN NGỰA GIÀ - Trang 132

hí hởn nhẩy đến đón ông già thì ông già xua tay ra hiệu còn phải đi ăn với
khách, rồi lên xe ô tô đi ngay. Nội lại ngồi chờ. Sốt ruột vì bảy giờ tối tiệc
chưa tan, anh đạp xe đến khách sạn thì được biết ông già đã đi xem cải
lương ở rạp Hồng Hà. Trực ở cửa rạp hát tới hơn mười giờ, tan vở diễn anh
mới chụp được tay ông già, nước mắt nhỏ ròng ròng: “Ông ơi, con nhớ ông
quá, ông ơi...”. Vợ Nội ứa lệ, quay đi, nghĩ thầm: Thật quá con chiên với
đức cha. Nội không hay biết ý nghĩ của vợ, chớp chớp mắt, nén một hơi thở
dài: “Em ạ, anh chỉ hơi buồn là ông già bận quá. Khổ, anh ốm, chẳng còn
có ai như anh săn sóc và giúp đỡ ông già!”.

*

Dẫu thế nào thì sức khỏe của Nội cũng sa sút lắm rồi. Và ông già đã

bước vào thời kỳ lão suy với các khuyết tật không thể cưỡng lại được. Tính
tình nóng lạnh khác thường, bệnh tật phát sinh, hay mệt mỏi và trí nhớ kém
sút, đó là những dấu hiệu rõ nhất ở tuổi bảy mươi lăm ở ông già. Đặc biệt
là giảm sút trí nhớ.

Phải, ông già rất ít nhớ. Điều đáng buồn là trong khi Nội ngay cả trong

mơ cũng có hình bóng ông già và giống như con chiên của Chúa, anh nghĩ
Chúa chẳng quên ai, đặc biệt là anh, kẻ đã cúc cung tận tụy một đời, thì ông
già
gần như quên hẳn anh.

Một hôm, Nội đến cơ quan sớm, đang mở cặp tài liệu thì ông già đi từ

cửa vào. Anh vồn vã cất tiếng chào ông già sau bao nhiêu ngày xa cách.
Ông già dừng lại, hấp háy cặp mắt đỏ ké nhìn anh như nhìn một kẻ xa lạ,
rồi hất hàm: “Đồng chí đến có việc gì thế?”. Nội đánh rơi cặp tài liệu, sửng
sốt: “Ơ kìa, em là Nội đây mà, thủ trưởng!”. Ông già ngơ ngơ, như lần mò
trong mây mù hư vô, rồi nhíu mày: “Nội, Nội nào nhỉ?”. Nội lạnh toát
người, xô lại ông già, thảng thốt: “Em là Nội, Nội vẫn đi theo, giúp việc thủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.