XA XÔI THÔN NGỰA GIÀ - Trang 146

tàn hại mấy chục nóc nhà dân. Thế là ông đùng đùng gọi tôi sang, bảo:
“Ông nhà báo này, ông có rỗi không? Mời ông đi với tôi. Tôi phải lên tỉnh
đó phổ biến cho họ quy trình làm tấm lợp chất lượng cao để giúp dân dựng
nhà cửa!”. Và khi tôi nói đang mắc một công việc ở tòa soạn thì ông bảo
không sao và một thân một mình lên đường. Một tháng sau, ông trở về.
Chẳng thấy ông nói gì về cuộc đi, đã lại thấy ông cặm cụi vào việc khác.
Còn mấy hôm nay sau khi hoàn thành công trình bếp dầu không bấc thì ông
tha ở đâu mấy củ mỡ to như củ nâu về, gọi tôi sang, bảo: “Tôi đi qua bến xe
Bảo Nhai, Lào Cai, thấy người ta chất đống cái thứ củ này, củ nào cũng có
vết răng nhím gặm ngon lành, liền xin về mấy củ, thử trồng xem, nếu nửa
năm thu hoạch được thì tôi sẽ có kế hoạch phát triển nó ở các tỉnh miền
núi”. Và ông đào một cái hố tròn sâu bằng cái hố cá nhân tránh máy bay ở
góc sân, rồi đổ phân hoải xuống đó, đắp cao lên như cái ụ mối đùn để trổng
thử nghiệm.

*

Nhưng lần này ông Chí đang sửa soạn tiền nong, tư trang lên đường

làm cuộc viễn du không ai mời mọc và yêu cầu thì hai cô con gái ông sang
tôi. Cái Nga chị cả đang học Khoa Văn Đại học Sư phạm. Và cái Mai đang
học lớp 12. Cả hai đều không có nét nào giống bố. Tuyệt không một dấu
vết khắc kỷ, tất nhiên, cả đến ngoại hình, trừ cái gò mũi cao là của ông thân
sinh, còn đều trắng hồng, xinh xắn, với cặp mắt hai mí đen lay láy trên
khuôn mặt tràn đầy ánh sáng trí tuệ và chan chứa tình yêu thương. Lời
đồng thanh của cả hai chị em khi gặp tôi là: “Chú nhà báo ơi. Chú can bố
cháu hộ chúng cháu với. Chú bảo bố cháu đừng đi nữa, chú ạ”.

- Chú ơi! - Trong khi cô chị xúc ấm pha trà, cô bé em tên Mai thổn

thức: “Bây giờ chúng cháu đều đã lớn, nên chúng cháu càng cần bố cháu ở
nhà để bảo ban công việc hàng ngày, chú ạ. Mà cháu không hiểu về hưu từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.