XA XÔI THÔN NGỰA GIÀ - Trang 27

này, bà nói thế nọ, chẳng bên nào chịu bên nào. Phiền não hơn là không
mấy khi ông yên lặng. Ông nói suốt, nếu không phải là lúc sau bữa cơm,
nằm ngửa trên giường, tay lót gáy, mắt lim dim nghe loa. Ông nói xấu, rủa
xả, chê trách hết người này đến người khác. Mà toàn là bạn bè cùng trang
lứa một thời, nhưng giờ đây đã thoái hóa biến chất, thành tên cơ hội, đứa
vong ân bội nghĩa, thằng ăn cướp, lũ lừa thầy phản bạn, đểu giả ba que...

Già quá hóa trẻ... con. Đó là lúc các khuyết tật thời trẻ được dịp tích

tụ. Đó cũng là lúc nhầm lẫn và u mê. Nghĩ loáng thoáng vậy, lại cũng là kẻ
lâu nay đang tập trung vào công việc viết lách, thêm nữa, suy cho cùng
quan hệ tôi và ông chẳng qua là sự ghép đôi mang tính ước lệ trong một
không gian mười mét vuông trong chốc lát chứ có gì là quan trọng mà phải
quá phiền lòng. Nghĩ vậy, nên cuối cùng mọi sự khó chịu cũng qua; cuộc
đời nên chăng, cán coi như là một vở hài kịch được xem không mất tiền?

Khó chịu cuối cùng có chăng chỉ còn là cái loa kim!

Cái loa kim, di vật cuối cùng của một thời nghèo khổ, một thời coi

trọng sự truyền thông đại chúng và tính đồng nhất tuyệt đối của đời sống
tinh thần.

Cái loa kim bắt vào đường dây trực tiếp của đài phát thanh thành phố

biết rằng mình sắp hết thời rồi hay sao là dạo này nó hùng dũng và to tiếng
khác thường thế! Năm giờ kém mười lăm sáng, trời còn nhá nhem mà nó
đã khua tôi dậy trong tiếng nhạc hiệu đinh tai nhức óc của nó. Khổ nữa là
từ năm giờ chiều đến mười một giờ đêm là lúc tôi cần yên tĩnh để chìm vào
dòng tư duy sáng tạo; mà ác cái, tai không như mắt, có thể nhắm mắt làm
ngơ.

Tôi cằn nhằn với ông Tương Bằng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.