XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 13

Chương 1

Buổi sáng cuối cùng trong cái năm khó chịu nhất Virginia kể từ sau

cuộc nội chiến, tôi đốt lò sưởi và ngồi đối diện với bóng đêm đang bao trùm
ngoài cửa sổ. Ở vị trí này, tôi có thể nhìn thấy mặt biển lúc bình minh lên.
Tôi mặc áo ngủ và ngồi dưới ánh đèn bàn mờ nhạt, trong đầu kiểm lại các
số liệu thống kê ở văn phòng về tỉ lệ tai nạn xe hơi, cướp giật, đánh lộn,
đâm nhau, bắn nhau. Đúng lúc ấy thì điện thoại vang lên một cách thô lỗ.
Đồng hồ chỉ năm rưỡi sáng.

“Mẹ kiếp,” tôi lẩm bẩm vì trong lòng đã bắt đầu cảm thấy mất kiên

nhẫn khi cứ phải trả lời hộ những cú điện thoại của tiến sĩ Phillip Mant.
“Được rồi, được rồi.”

Ngôi nhà của anh khuất sau một cồn cát thuộc khu vực bờ biển hoang

vu vùng Virginia tên là Sandbridge. Nó nằm giữa căn cứ Hải quân Hoa Kỳ
và Khu bảo tồn động vật hoang dã quốc gia. Mant là phó phòng giám định
pháp y của quận Tidewater. Tiếc thay, mẹ của anh mất vào tuần trước, đúng
đêm Giáng sinh. Theo lễ nghi, anh phải về London để lo chuyện gia đình và
tạm thời không phải đảm nhiệm các vụ khẩn cấp trong hệ thống giám định
pháp y. Nhưng cô trợ lý nghiên cứu bệnh án pháp lý của anh đã nghỉ sinh
con, còn tay giám sát viên thi thể lại vừa mới bỏ việc.

- Nhà Mant nghe đây. - Tôi trả lời trong lúc ngoài ô cửa sổ, gió vẫn

luồn qua những bóng thông sẫm tối.

- Tôi là Young, nhân viên phòng cảnh sát Chesapeake. - Đầu dây bên

kia là giọng của một người đàn ông da trắng nghe có vẻ như gốc miền Nam.
- Tôi đang cố gắng liên lạc với tiến sĩ Mant.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.