XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 162

- Cháu vừa trải qua một cơn ác mộng. - Con bé nói với giọng mệt mỏi.

- Ai đó đã bắn chúng ta khi đang ngủ. Một viên đạn chín li vào gáy. Kiểu
như một vụ cướp vậy.

- Ồ, thật sao? - Marino hỏi khi xỏ vào tay chiếc găng da thỏ. - Thế súng

của cháu để đâu? Vì điều đó sẽ không xảy ra nếu chú ở trong nhà.

- Lúc đó lại không có chú ở đấy.

Anh nhìn con bé một cách băn khoăn khi chợt nhận ra rằng nó thực sự

nghiêm túc.

- Tối qua cháu đã ăn cái quái gì thế?

- Như một bộ phim vậy. Chắc hẳn đã kéo dài hàng tiếng.

Con bé nhìn tôi bằng đôi mắt thâm quầng và mất hết thần sắc.

- Cháu có muốn đến văn phòng với dì không? - Tôi hỏi.

- Không sao, cháu ổn mà. Điều cuối cùng mà cháu cảm thấy bây giờ là

cứ như thể đang có hàng tá xác chết xung quanh mình.

- Cháu sẽ đến gặp vài cộng sự quen ở đây chứ? - Tôi lo lắng nói.

- Cháu chưa biết nữa. Chúng cháu sẽ lại tiếp tục làm thí nghiệm về hệ

hô hấp ôxy tuần hoàn kín, nhưng cháu chưa chuẩn bị tinh thần để mặc một
bộ đồ nhái mà chui vào trong cái bể bốc mùi clo ấy đâu. Cháu nghĩ cháu sẽ
chỉ quanh quẩn ở đâu đó chờ xe rồi về thôi.

Tôi và Marino không nói chuyện nhiều trong lúc lái xe vào trung tâm.

Những bánh xe to tướng của anh ma sát với mặt đường đóng băng tạo ra
những âm thanh nghe phát ghê răng. Tôi biết anh cũng lo lắng cho Lucy. Lo
lắng kể cả khi anh mắng con bé, mà nếu có ai đó định làm điều tương tự thì
hẳn Marino sẽ hạ gục hắn bằng đôi bàn tay to khỏe ấy. Anh biết con bé từ
khi nó mới mười tuổi. Chính Marino đã dạy nó bắn súng và lái xe bán tải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.