XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 194

Trong vòng vài phút, nhóm cứu thương đã đến, đem theo một chiếc

cáng. Tiếng chân người lạo xạo trên lớp thủy tinh vỡ và kim loại va vào
nhau lanh canh. Tôi đợi cho đến khi họ nhấc cái xác lên rồi mới kiểm tra kỹ
lưỡng lại lần nữa phần đất nơi Danny đã nằm. Tôi nhìn cái miệng đen ngòm
của đường hầm. Ngày trước nó được đào vào vách núi, có lẽ xốp quá nên
không chịu được. Tôi tiến lại gần hơn cho đến khi đã đứng hẳn trong cửa
hầm. Một bức tường chắn ngang sâu bên trong đã niêm phong đường hầm
lại. Lớp vôi trắng sáng lóa lên dưới ánh đèn pin của tôi. Phần đường ray han
gỉ nhô ra ngoài giờ ngập đầy bùn, lại còn rải rác lốp xe cũ và vỏ chai.

- Bác sĩ, không có gì ở đó đâu. - Marino theo sát tôi. - Chúng tôi đã

xem xét kỹ rồi mà.

- Dĩ nhiên là cậu ấy không thể trốn thoát khỏi đây được. - Tôi vừa nói

vừa lia đèn xuống lớp đá cuội và cỏ dại. - Và cũng không ai trốn ở đây
được. Những người bình thường lẽ ra cũng không nên biết chỗ này chứ nhỉ.

- Thôi nào. - Giọng Marino mềm mỏng nhưng kiên quyết khi anh chạm

vào cánh tay tôi.

- Nơi này hiếm khi được lai vãng tới. Thậm chí những người sống

quanh đây cũng không biết chỗ này nữa kia. - Đèn pin của tôi vẫn di
chuyển. - Chỉ có kẻ nào biết chính xác việc mình đang làm mới mò vào đây
thôi.

- Bác sĩ! - Anh nói khi thấy có giọt nước rơi xuống. - Chỗ này không

an toàn đâu.

- Tôi nghĩ rằng Danny biết một điều gì đó về nơi này. Việc làm này là

có chủ ý từ trước trong tâm trạng hết sức tỉnh táo. - Giọng tôi bị dội lại từ
bức tường tối tăm cũ nát.

Lần này Marino kéo tay tôi và tôi cũng không kháng cự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.