XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 199

Xe của chúng tôi đậu gần vài chiếc xe cảnh sát, còn đám phóng viên đã

bỏ đi rồi. Tôi mở cửa xe rồi chui vào. Marino hai tay đút túi quần, vẻ nghi
ngờ hiện trên nét mặt vì anh hiểu tôi rất rõ.

- Đêm nay cô sẽ chưa khám nghiệm cái xác đúng không? - Anh hỏi.

- Chưa. - Điều đó là chưa cần thiết và tôi không cần phải tự mình làm

việc đó.

- Và cô cũng chưa muốn về nhà ngay đúng không. Tôi dám chắc như

vậy.

- Tôi đang có vài việc phải làm. Càng để lâu chúng ta càng dễ thất bại.

- Cô định đến đâu trước? - Marino hỏi thế bởi vì bản thân anh hiểu rõ

cảm giác có một đồng nghiệp vừa bị giết hại là như thế nào.

- Ồ, có vài chỗ ăn quanh đây. Nhà hàng Millie chẳng hạn.

- Ngốc, chỗ ấy quá đắt. Quán Patrick Henry hay mấy chỗ ở khu Slip và

Shockoe Bottom nghe hợp lý hơn. Nên nhớ rằng Danny không có nhiều tiền
trừ phi nó lấy tiền từ đâu đó mà chúng ta không biết.

- Cứ đặt giả thiết là nó chẳng lấy tiền ở đâu cả. - Tôi nói. - Cứ giả sử

nó chỉ muốn mua một thứ gì đó gần văn phòng tôi, vì thế nó đến đường
Broad.

- Quán Poe không nằm trên đường Broad, nhưng rất gần công viên

Libby Hill. Dĩ nhiên ở đó cũng có cà phê nữa. - Anh nói.

- Tôi cũng định nói như thế. - Tôi đồng ý.

Khi chúng tôi bước vào quán Poe, người quản lý nhấc máy hỏi xem

liệu còn đồ ăn cho những vị khách cuối cùng của tối nay hay không. Chúng
tôi đợi rất lâu rồi chỉ được thông báo rằng đồ ăn sẽ phải chờ khá lâu và
không có ai giống như Danny vào đây cả. Quay trở lại xe, chúng tôi tiếp tục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.