ray hôm nay hoàn toàn yên tĩnh, các cần trục tàu thủy không hoạt động. Ít
ra là sau đêm giao thừa tất cả mới quay trở lại như cũ.
Tôi lái xe về phía tòa nhà trung tâm được xây bằng gạch lỗ vuông xám
xịt. Ngay đằng sau nó sẽ là cầu tàu lát gạch. Ở cổng, một thanh niên mặc
đồng phục đội mũ cứng bước ra khỏi phòng bảo vệ. Tôi hạ kính xe xuống.
Lúc này mây đã vẩn đầy bầu trời lộng gió.
- Đây là khu vực cấm. - Khuôn mặt anh ta hoàn toàn không có chút
biểu cảm nào.
- Tôi là bác sĩ Kay Scarpetta, trưởng phòng giám định pháp y. - Tôi nói
trong khi chìa tấm thẻ bằng đồng để chứng minh thẩm quyền trong những
vụ án bất thường, bạo lực hay chết bất đắc kỳ tử ở khu vực Thịnh vượng
chung Virginia.
Anh ta cúi thấp hơn để xem cho kỹ giữa tôi và chiếc thẻ có điểm chung
không. Anh ta liếc nhìn tôi vài lần rồi lại nhìn chiếc xe.
- Bà là trưởng phòng giám định pháp y? - Anh ta hỏi. - Thế tại sao bà
lại không lái một chiếc xe tang lễ?
Tôi đã từng nghe người ta hỏi thế này rồi và kiên nhẫn giải thích.
- Những người làm việc ở nhà tang lễ mới lái xe tang. Tôi không làm
việc ở nhà tang lễ. Tôi là một chuyên viên giám định pháp y.
- Tôi cần có thêm những giấy tờ khác nữa để chứng thực điều đó.
Tôi đưa cho anh ta bằng lái xe và không hề băn khoăn về việc ngay cả
cái thứ giấy tờ này cũng không thay đổi được việc anh ta sẽ không cho phép
tôi lái xe vào bên trong. Anh ta lùi lại, đưa máy bộ đàm lên miệng.
- 11 gọi số 2. - Anh ta quay đi như thể sắp nói điều gì hệ trọng lắm.
- Số 2 nghe đây. - Có giọng đáp lại.