XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 302

gắn chặt với nơi này mất rồi. Khó có một ngóc ngách nào mà không gợi lên
cảm xúc, bởi vì tôi đã có tình yêu ở nơi đây, và đã mang vào tòa nhà này
những ca mổ khủng khiếp nhất. Tôi đã giảng dạy và thảo luận trong các lớp
học của họ, và vô tình đã tặng cho họ cô cháu gái của tôi.

- Có Chúa mới biết được chúng ta đang đi đến đâu đây. - Marino nói

khi chúng tôi vào thang máy.

- Mỗi lần lại chỉ khám phá được thêm một xăngtimét nữa thôi. - Tôi

nói sau khi mấy nhân viên mới vào đội mũ đồng phục của FBI biến mất
đằng sau đống cửa thép.

Anh nhấn nút để xuống tầng dưới, trước đây vốn là nơi trú bom của cả

thành phố Hoover. Cái phòng lưu trữ hồ sơ này sâu dưới lòng đất gần mười
lăm mét, không có cửa sổ hay bất cứ sự thoải mái nào ngoài nỗi kinh hoàng.
Thẳng thắn mà nói, tôi không bao giờ hiểu được làm sao Wesley có thể chịu
đựng được công việc ở đây từ năm này qua năm khác, vì bất cứ khi nào tôi
phải ngồi tra cứu tư liệu lâu hơn một ngày thì tôi đều cảm thấy phát điên
lên. Sau đó tôi phải đi bộ hoặc lái xe đi chỗ khác. Phải thoát khỏi đây.

- Mỗi lần một xăngtimét ư? - Marino nhắc lại khi thang máy dừng lại. -

Tôi thì thấy vụ này chưa nhích lên được một phân nào. Chúng ta bị chậm
mất một ngày. Chúng ta bắt đầu ghép các đầu mối lại với nhau sau khi trò
chơi chết tiệt này kết thúc.

- Nó chưa kết thúc đâu. - Tôi nói.

Chúng tôi đi ngang qua bàn lễ tân và vòng qua khúc quẹo, chỗ này có

một hành lang dẫn đến văn phòng của thủ trưởng đơn vị.

- Ồ, hãy hy vọng là nó không kết thúc với một vụ nổ. Chết tiệt, nếu

như chúng ta nghĩ ra chuyện này sớm hơn. - Giọng anh kéo dài ra giận dữ.

- Marino, chúng ta làm sao mà biết được. Chẳng còn con đường nào

khác đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.