XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 375

Chúng tôi đi nhanh qua điểm đỗ trực thăng, và tôi để ý thấy nó trống

không, cả Thượng nghị sĩ và Viện chưởng lý đã đi từ lâu.

- Thế chúng không gọi điện thoại được à? - Tôi ngạc nhiên.

- Chúng tôi đã phong tỏa tất cả đường dây điện thoại của tòa nhà. -

Wesley nói. - Chúng sẽ phải lấy điện thoại từ chúng ta, ban nãy thì chúng
chưa cần nhưng giờ đột nhiên lại muốn có một cái.

- Chuẩn bị có vấn đề đấy. - Tôi nói.

- Tôi biết ngay mà. - Marino thở dốc.

Wesley không nói gì nhưng tôi biết tâm trí anh đã bị tê liệt và hiếm

điều gì có thể làm cho anh trở thành như vậy. Con đường hẹp dẫn chúng tôi
qua một biển người và xe cộ đang sẵn sàng để nhận nhiệm vụ. Tòa nhà màu
nâu lờ mờ hiện ra đồ sộ hơn. Bốt chỉ huy lưu động được đặt ngay trên bãi
cỏ, giờ lấp lánh dưới ánh nắng. Những thùng chứa hình nón và đường nước
dùng để làm mát gần đến nỗi tôi có thể ném một hòn đá là đến.

Tôi không nghi ngờ gì việc tụi Tân Phục Quốc Do Thái đang đưa

chúng tôi vào tầm ngắm của súng trường và có thể kéo cò súng bất cứ lúc
nào nếu chúng muốn giết từng người một. Những ô cửa sổ mà chúng tôi
chắc chắn rằng chúng sử dụng để làm đài quan sát giờ đều mở toang, nhưng
tôi không thể nhìn thấy gì phía bên trong.

Chúng tôi vòng lên trước chiếc xe lưu động. Ở đó đã có chừng năm,

sáu cảnh sát và đặc vụ mặc thường phục đứng vây quanh Lucy. Vừa nhìn
thấy con bé, tôi đã giật thót mình. Nó mặc bộ bảo hộ màu đen và đi bốt.
Người gắn đầy dây cáp giống như khi đang ở trong phòng thí nghiệm ảo.
Chỉ có điều lần này Lucy đeo tận hai găng tay và Toto thì đang cử động trên
mặt đất. Cái cổ to tướng được nối với cuộn dây cáp quang, trông đã biết đủ
dài để dẫn nó đi bộ đến tận Bắc Carolina.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.