XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 137

bẫy nữa. Người ta tố cáo hắn. Hắn sẽ tự bảo vệ. Hắn nhờ pháp luật bảo vệ.
Trong nhà giam hắn trở thành một nhân vật nổi tiếng, người ta chỉ có thể
trừng trị hắn trong những trường hợp cụ thể thôi.

Mụ Aline Calas là một trường hợp. Một khi ở trong văn phòng ông chánh
án, mụ câm như hến. Comeliau chỉ thu được ở mụ những phản ứng của một
tảng đá.

- Tôi không có gì để nói cả.

Mụ thường nói với giọng dửng dưng như vậy. Khi bị gặng hỏi, mụ nói
thêm:

- Ông không có quyền thẩm vấn tôi khi tôi không có luật sư ngồi bên.

- Nếu vậy, bà cho tôi biết luật sư của bà là ai?

- Tôi không có luật sư.

- Đây là danh sách đoàn luật sư ở Paris. Bà chọn lấy một ngươi.

- Tôi không quen biết họ.

- Thì cứ chọn lấy một cái tên.

- Tôi không có tiền.

Người ta buộc phải chọn một luật sư của toà án và ông đã mất nhiều thời
gian làm các thủ tục cần thiết trước khi thực sự bắt tay vào việc.

Comeliau cho gọi Antoine Christin tới vào buổi chiều. Đã bị Lapointe gặng
hỏi trong nhiều giờ liền, anh ta chỉ có một câu trả lời ông chánh án:

- Tôi không giết ông Omer Calas. Tôi không tới quán rượu ấy vào chiều
thứ bảy. Tôi không gửi chiếc va li nào ở nhà ga phía đông. Người nhân viên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.