XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 159

Nghe đến đây, Maigret như sống lại thời thơ ấu của mình ở nông thôn có
một người như Christophe Dupre mà con trai ông ta sau này là thượng nghị
sĩ.

- Một đôi lần Dupre đầu cơ lúa mì và thu được rất nhiều lãi. Với số tiền ấy
ông ta tậu đất đai, trước hết một trang trại, rồi hai, rồi ba... Khi qua đời, lâu
đài Boissancourt theo tên gọi trước kia, chuyển lại cho con trai ông là Alain
sau đó là Dupre Boissancourt. Khi trúng cử vào nghị viện ông ta bỏ cái tên
Dupre đi.

Cái đó cũng gợi cho Maigret nhiều kỷ niệm xưa cũ.

- Đó là những thế hệ cũ. Honore Boissancourt, cháu nội của Christophe
Boissancourt, vừa qua đời cách đây một tháng. Ông ta có một người vợ tên
là Emilie Espissac, con gái của một dòng họ đã phá sản. Bà này qua đời vì
một tai nạn xe ngựa để lại một đứa con gái nhỏ. Tôi biết rõ bà này. Đây là
một phụ nữ xinh đẹp, hy sinh tất cả vì gia đình. Người ta nói rằng
Boissancourt đã phải bỏ ra một triệu bạc để lấy được bà ta. Là chưởng khế,
tôi hiểu rõ người ta đã cường điệu vấn đề, nhưng rõ ràng khi gả con gái gia
đình này thu được một số tiền đáng kể.

- Boissancourt cuối cùng là người thế nào?

- Rồi tôi sẽ nói là chưởng khế, tôi đến lâu đài dùng bữa một lần trong một
tuần lễ. Ông ta là người buồn bã, u ám. Lịch sử gia đình ông thì ai cũng
biết. Cả đời ông có mặc cảm mình bị mọi người khinh miệt và ghét bỏ. Cả
ngày ông ta ở lì trong một pháo đài nhỏ của lâu đài, sau này cải tạo thành
văn phòng. Ông kiểm tra lại các khoản chi không những đối với tá điền mà
cả những người canh giữ lâu đài, những người cung cấp thực phẩm. Ông
chữa các con số bằng mực đỏ. Ông thường xuống bếp vào giờ ăn của
những người giúp việc xem họ có dùng những món ăn đắt tiền không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.