XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 201

- Ông ta không bao giờ quá chén ư?
- Không bao giờ...
Trong đống giấy báo cũ dùng làm đệm nằm, Maigret tìm thấy một con
ngựa nhỏ bằng gỗ sơn đỏ đã gãy một chân, ông không mấy ngạc nhiên về
vật này. Cả mụ Léa cũng vậy.
Một người đàn ông đang đi về phía chiếc sà lan của người fla-măng. Hai
tay người ấy xách hai giỏ thực phẩm, một giỏ có một chiếc bánh gối và một
mớ tỏi tây thò ra ngoài.
Đó là người em trai, không nghi ngờ gì nữa, vì anh ta giống Jef Van Houtte,
có điều là trẻ hơn nhiều. Anh ta mặc một chiếc quần bằng vải xanh và một
chiếc áo hàng dệt kim cổ sọc trắng. Khi xuống đến sà lan, anh ta nói
chuyện với anh trai và nhìn về phía ông cảnh sát trưởng.
Maigret bảo mụ Léa:
- Không được động vào vật gì... Có thể tôi còn cần đến chị. Nếu chị biết
một điều gì đó...
- Tôi ăn vận như thế này mà đến văn phòng ông ư?
Cái đó làm mụ bật cười. Chỉ tay vào chai rượu, mụ hỏi:
- Tôi có thể uống hết được không?
Gật đầu thay vì trả lời rồi ông đến gặp Lapointe có một viên cảnh sát mặc
đồng phục đi theo. Ông ra lệnh cho người mới đến canh gác số tài sản của
thầy thuốc cho đến khi có người của phòng căn cước của toà án tới.
Sau đó, cùng với Lapointe, ông tới chiếc sà lan De Zwarrte Zwaan.
- Anh là Hubert Van Houtte ư?
Người em trai nhút nhát hơn người anh, không nói mà chỉ gật đầu.
- Đêm qua anh đi khiêu vũ, đúng không?
- Việc ấy có gì là xấu?
Anh ta nói với giọng đều đều, Maigret và Lapointe phải ngẩng đầu lên để
nghe cho rõ.
- Anh đến quán nhảy nào?
- Một quán ở gần Bastille... Một phố nhỏ có hàng chục quán như vậy. Tôi
vào quán Chez Léon.
- Anh quen biết quán này ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.