XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 204

- Một hôm ông thầy thuốc tới quán chúng tôi và ngồi chỗ gần cửa ra vào.
Nghe thấy tôi than phiền với bà hàng rau, ông ấy nhìn tôi một cách chăm
chú. Sau khi uống cạn một cốc rượu vang, ông ấy nói:
- Tôi có thể chữa khỏi bệnh cho bà được.
Tôi hỏi ông ấy có phải là bác sĩ không thì ông ấy cười.
- Người ta không thể tước bỏ quyền chữa bệnh của tôi được - Ông ấy lẩm
bẩm.
- Ông ta đã cho bà một đơn thuốc ư?
- Không. Ông ấy bảo tôi đưa cho ông ấy một ít tiền, hai trăm frăng, nếu tôi
nhớ rõ, và tự ông ấy đi mua những viên thuốc ở cửa hiệu bào chế.
- Trước mỗi bữa ăn bà uống một viên với nước ấm... Sáng và chiều bà tắm
rửa bằng nước có pha muối...
Có tin hay không thì tuỳ các ông, nhưng hai tháng sau đó da dẻ tôi trở lại
bình thường như các ông đang thấy đây...
- Ông ta có chữa bệnh cho ai ngoài bà không?
- Tôi không biết. Ông ấy là người ít nói.
- Hàng ngày ông ta vẫn tới đây chứ?
- Hầu như hàng ngày... để mua hai lít rượu...
- Ông ta sống một mình ư? Ông bà có thấy ông ta thường đi với ai nữa
không?
- Không...
- Ông ta không nói với ông bà rằng ông ta là ai, trước kia sống ở đâu ư?
- Tôi chỉ biết ông ấy có một con gái nhỏ... Chúng tôi cũng có một cháu gái
đang đi học. Một hôm, khi nó ngạc nhiên nhìn ông ấy, ông ấy nói:
- Đừng sợ... Ta cũng có một người con gái như cháu...
Lapointe có ngạc nhiên khi thấy Maigret quá chú ý đến câu chuyện ít quan
trọng của kẻ lang thang này không? Trên mặt báo, người ta chỉ nói chuyện
này bằng một vài dòng thôi.
Vì còn trẻ quá nên Lapointe không biết trong đời cảnh sát của ông, đây là
lần đầu tiên, Maigret thấy người ta muốn giết một kẻ lang thang.
- Tôi phải trả ông bao nhiêu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.