XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 210

- Ông không nhìn thấy nhiều lắm...
Đúng thế, người ta chỉ nhìn thấy băng quấn trên đầu và trên mặt kẻ lang
thang. Chỉ nhìn thấy cặp mắt, lỗ mũi và cái miệng của người ấy.
- Tỷ lệ phần trăm qua khỏi là bao nhiêu?
- Bảy mươi phần trăm... Có thể nói là tám mươi, vì tim người này rất khoẻ.
- Xin cảm ơn ông...
- Chúng tôi sẽ báo tin khi ông ta tỉnh lại... Xin ông để lại số điện thoại cho
bà y tá trưởng của chúng tôi...
Thật là dễ chịu khi ra khỏi bệnh viện nhìn thấy mặt trời, những người qua
lại, chiếc xe buýt màu vàng chở khách du lịch đang đậu trước cổng nhà thờ
Notre-Dame.
Maigret, tay chắp sau lưng, đi mà không nói năng gì cả. Biết sếp đang suy
nghĩ, Lapointe tránh gợi chuyện ông.
Họ đi qua cổng Sở cảnh sát, vào cầu thang lớn mà ánh mặt trời làm người
ta thấy rõ nó đầy bụi và cuối cùng vào văn phòng của cảnh sát trưởng.
Maigret mở to các cánh cửa sổ và đưa mắt nhìn những chiếc sà lan nối đuôi
nhau xuôi theo dòng sông Seine.
- Phải cử một người nào đó lên trên kia để xem xét công việc...
"Trên kia" tức là phòng căn cước, những chuyên gia, những kỹ thuật viên.
- Tốt nhất là dùng một chiếc xe tải con để chở các thứ ấy về đây.
Ông không ngại những kẻ lang thang ăn cắp đồ vật của thầy thuốc mà ông
sợ những đứa trẻ ăn cắp vặt.
- Còn anh, anh tới Sở Công chính... Không cần thiết kê tất cả những chiếc
xe bốn trăm lẻ ba... Chỉ ghi những chiếc số xe có hai con số chín... Anh
kiếm thêm người xem chủ của những chiếc xe ấy là ai...
- Rõ, thưa sếp...
Khi còn lại một mình, Maigret xếp lại những chiếc tẩu, đọc những tài liệu
xếp đống trên mặt bàn. Ông ngập ngừng, khi đẹp trời như thế này mà lại đi
ăn hiệu ở quảng trường Dauphin, cuối cùng ông quyết định về nhà.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.