XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 216

Có một quả bóng màu đỏ giữa lối đi, một con búp-bê trên tấm thảm và một
cô vú nuôi đẩy một chiếc xe nôi trên đó có một bé gái vận đồ trắng đi ở
phía cuối hành lang. Một cánh cửa dẫn vào một phòng khách lớn.
- Xin mời ông vào, ông cảnh sát trưởng...
Maigret nhìn người phụ nữ, cô ta khoảng ba mươi nhăm tuổi, không hơn.
Tóc vàng, cô ta mặc một bộ đồ nhẹ. Cái nhìn cũng êm dịu như giọng nói
đang đặt ra một câu hỏi trong khi đó người hầu khép cửa lại.
- Xin mời ông ngồi... Từ lúc ông gọi điện thoại, tôi tự hỏi...
Thay vì đi vào câu chuyện, ông hỏi một cách máy móc:
- Bà có đông các cháu không?
- Bốn cháu... Mười một, chín, bảy và ba tuổi...
Có thể đây là lần đầu tiên tiếp chuyện một cảnh sát tại nhà mình nên cô ta
nhìn chằm chằm vào ông.
- Tôi tự hỏi có phải đã có chuyện gì xảy ra với chồng tôi không...
- Ông nhà đang ở Paris ư?
- Lúc này thì không. Chồng tôi đang dự một hội nghị ở Bruxelles và tôi đã
gọi ngay điện thoại cho ông ấy.
- Bà có nhớ ông thân sinh ra bà không, bà Rousselet?
Cô ta có vẻ yên tâm hơn. Trong phòng khách chỗ nào cũng có hoa và qua
cửa sổ người ta nhìn thấy những rặng cây trong rừng Boulogne.
- Tôi có nhớ, vâng.. Tuy rằng...
Cô ta có vẻ ngập ngừng nên không nói hết.
- Bà nhìn thấy ông cụ lần cuối cùng là vào lúc nào?
- Lâu lắm rồi... Lúc tôi mười ba tuổi...
- Lúc gia đình ta còn ở Mulhouse ư?
- Vâng... Tôi tới Paris sau ngày kết hôn.
- Bà gặp ông nhà ở Mulhouse ư?
- Ở Baule, tôi và mẹ tôi hàng năm vẫn tới đó. Họ nghe thấy tiếng trẻ con
ngoài hành lang.
- Xin lỗi ông, tôi ra ngoài một lát... Khi trở vào, cô ta nói: Hôm nay trẻ con
nghỉ học. Tôi đã hứa dẫn chúng đi chơi...
- Gặp lại liệu bà có nhận ra ông thân sinh ra bà không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.