XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 221

- Chưa bao giờ tôi thấy cha tôi to tiếng... cả ngày ông ngồi trong văn phòng
nếu không thì đi thăm người bệnh... Tôi nhớ rằng mẹ tôi đã chê trách ông
không chú ý đến ăn mặc, cả đời chỉ có một bộ com-lê không bao giờ là ủi,
bộ râu ba ngày không cạo... Tôi nhớ mỗi khi ôm hôn tôi, râu của ông đâm
cả vào má tôi...
- Tôi cho rằng bà không biết quan hệ của ông cụ với các đồng nghiệp, đúng
không?
- Những gì tôi biết là do mẹ tôi kể lại... Có điều là bà không phân biệt được
những cái đúng với những cái không đúng... Bà sắp xếp những sự thật theo
ý bà... Khi lấy cha tôi thì ông là một nhân vật đặc biệt. Bà thường bảo tôi:
"Cha con là bác sĩ giỏi nhất trong thành phố này và có thể là cả nước Pháp
nữa.. Khốn thay..."
Cô ta lại cười.
- Chắc ông đã đoán ra cái gì xảy ra sau đó. Cha tôi không thể thích nghi...
Ông từ chối hành động như những người khác... Mẹ tôi nói ông nội tôi tự
vẫn thì đó không phải do phá sản mà là do cụ bị chứng tâm thần... Cụ có
người con gái cũng mắc chứng này và phải nằm trong bệnh viện trong thời
gian dài...
- Sau này bà ta ra sao?
- Tôi không biết... Tôi cho rằng mẹ tôi cũng không biết... Dù sao người em
gái của cha tôi cũng đã bỏ Mulhouse để đi nơi khác...
- Mẹ bà thì vẫn ở đấy chứ?
- Lâu nay mẹ tôi sống ở Paris.
- Bà có thể cho tôi địa chỉ không?
- Số hai mươi chín, cảng Orleans.
Maigret giật mình nhưng cô ta không nhận ra.
- Đó là ở đảo Saint-Louis. Thời gian gần đây nhà đất của đảo này trở nên
đắt giá nhất Paris...
- Bà có biết ông thân sinh ra bà bị tấn công đêm hôm qua không?
- Chắc chắn là không rồi.
- Dưới gầm cầu Marie... Cách nhà của mẹ bà ba trăm mét...
Cô ta nhíu mày và lo ngại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.