XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 223

- Mẹ tôi sẽ muốn người ta không nói gì đến vụ này...
- Tôi sẽ cố gắng...
Cô ta ra tận cửa tiễn ông trong khi một bé gái bám vào váy mẹ.
- Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ... Đến bảo Nana thay quần áo cho con...
Torrence đi đi, lại lại trên vỉa hè trong khi chiếc xe hơi màu đen của sở
cảnh sát đậu phía sau chiếc xe dài và bóng loáng của chủ nhà.
- Chúng ta về sở chứ, thưa sếp?
- Không... Tới cảng Orleans trên đảo Saint- Louis...
Đây là toà nhà kiểu cũ với cánh cổng rất lớn nhưng được giữ gìn như một
tài sản có giá. Cầu thang, tay vịn, tường đều bóng loáng không có lấy một
hạt bụi; người gác cổng mặc áo đen, quàng một chiếc tạp dề màu trắng, có
vẻ là người giúp việc một gia đình sang trọng.
- Ngài có hẹn chứ?
- Không. Bà Keller đang đợi tôi...
- Xin ngài chờ một lát...
Người gác cổng cầm lấy ống nói.
- Xin ngài cho biết quí danh?
- Cảnh sát trưởng Maigret...
- Alô... cô Barthe đấy ư... Cô nói với bà chủ có ngài cảnh sát trưởng
Maigret cần gặp bà... Sao? cảm ơn... Người gác cổng quay sang Maigret -
Vâng mời ngài lên, lầu hai, rẽ tay phải...
Vừa bước lên cầu thang, Maigret vừa tự hỏi những người fla-măng còn neo
sà lan ở đấy không hay là sau khi ký biên bản họ đã xuôi dòng để đi Rouen
rồi. Cánh cửa mở mà không cần bấm chuông. Một cô người hầu trẻ, đẹp
nhìn viên cảnh sát trưởng từ đầu đến chân như lần đầu tiên trong đời cô ta
nhìn thấy một người cảnh sát bằng xương, bằng thịt.
- Xin ngài đi lối này và đưa mũ cho tôi...
Trần nhà rất cao được trang trí theo phong cách hoa mỹ kỳ cục với những
hoa văn mạ vàng. Rất nhiều đồ gỗ chạm khảm. Ngay cửa vào người ta nghe
thấy tiếng vẹt kêu: ở giữa phòng khách lớn có một cái lồng lớn nhốt hàng
chục con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.