XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 241

- Cái đó có thể xảy ra vào lúc này, lúc khác. Ông có muốn tôi báo tin khi
ông ta nói được không?
- Không... Tôi sẽ tới...
- Ngay bây giờ ư?
Bây giờ. Phải. Ông nóng lòng làm quen với con người đầu còn quấn băng.
Đi qua văn phòng thanh tra, nơi Lapointe đang đánh máy bản lời khai của
nhân viên bảo hiểm và người bạn nói lắp của anh ta.
- Tôi đến Bệnh viện Thượng đế,.. Chưa biết lúc nào trở về...
Chỉ cách đây có hai bước chân. Miệng ngậm tẩu, tay chắp sau lưng, óc suy
nghĩ miên man, Maigret lững thững đi.
Khi tới bệnh viện, ông thấy Léa béo phị trong chiếc áo màu hồng từ phòng
thường trực đi ra với vẻ thất vọng. Mụ vội vàng chạy đến gặp ông.
- Ông biết không, ông cảnh sát trưởng, người ta không những không cho tôi
gặp ông ấy mà còn không cho tôi biết tin tức nữa. Chỉ còn việc không gọi
một cảnh sát tống tôi đi khỏi đây thôi. Ông có tin tức gì về ông ấy không?
- Người ta vừa báo tin ông ta đã khá hơn.
- Có hy vọng là ông ấy sẽ bình phục không?
- Có thể.
- Ông ấy có đau đớn lắm không?
- Tôi cho rằng ông ta không nhận ra cái đó... Chắc hẳn người ta đã tiêm cho
ông ta.
- Hôm qua có những người vận thường phục đến lấy đồ đạc của thầy thuốc
đi. Có phải đấy là những người của ông không?
Ông gật đầu và nói thêm:
- Không nên lo ngại... Mọi việc sẽ ổn thôi...
- Ông có biết tại sao người ta làm như vậy không?
- Còn chị?
- Đã sống ở bến cảng mười lăm năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy người ta
muốn giết một kẻ lang thang. Trước hết, chúng tôi là người vô hại, ông phải
biết rõ hơn những người khác chứ...
Câu nói ấy làm ông hài lòng và mụ nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.