XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 243

Đúng là lời nói của ông không rơi vào khoảng trống mà nó đã được nghe và
hiểu. Nhưng cặp mắt ấy vẫn chằm chằm nhìn ông.
- Ông có nghe thấy tôi nói không, bác sĩ Keller?
Đây là khởi đầu của một cuộc chiến đấu dài và thất vọng.
Maigret ít khi nói với vợ một vụ án đang trong quá trình điều tra. Ông cũng
ít thảo luận với những người cộng tác thân cận mà ông thường cho họ
những chỉ dẫn. Đây là cách làm việc của ông, cố gắng tìm hiểu, từng tí một
đi sâu vào cuộc sống của những con người mà hôm trước ông vẫn chưa biết
họ là ai.
- Ông nghĩ gì, ông Maigret?
Một vị chánh án thường hỏi ông như vậy trước hoặc sau mỗi phiên xét xử.
Ở toà án, ông thường nhắc lại một câu không thay đổi:
- Tôi không nghĩ gì cả, thưa ông chánh án.
Và một người nào đó đã nói:
- Ông ấy đang suy nghĩ...
Đó là câu nói rất chính xác đối với ông, khiến ông im lặng.
Lần này là một ngoại lệ đối với bà Maigret vì bà có chị gái ở Mulhouse. Bà
đã giúp ông một tay. Khi ngồi vào bàn, ông báo tin:
- Sáng nay tôi đã làm quen với Keller...
Vợ ông rất ngạc nhiên. Không phải vì ông là người đầu tiên lên tiếng trong
bữa ăn mà ông nói với thái độ vui vẻ. Đây không phải là một danh từ chính
xác. Ông không phải là người ưa vui nhộn. Ông cũng không có vẻ bồng bột
mà trong mắt, trong giọng nói của ông có phần vui vẻ.
Một lần nữa báo chí không thúc bách ông, ông biện lý đã để ông yên. Một
kẻ lang thang đã bị tấn công dưới gầm cầu Marie và bị ném xuống sông
Seine đang chảy xiết. Nhưng người ấy đã được giáo sư Magnin cứu sống
một cách kỳ diệu.
Tóm lại, đây là một tội ác không có nạn nhân, cũng có thể nói không có kẻ
giết người. Và không một ai lo lắng cho thầy thuốc trừ mụ Léa và hai ba kẻ
lang thang khác.
Và Maigret đã dồn thời gian vào tấm thảm kịch hấp dẫn với cả nước Pháp
này. Hình như ông đặt ra một vấn đề cá nhân và với cái cách ông báo tin về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.