XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 247

Maigret dẫn bà ta vào phòng bệnh và mọi bênh nhân nhìn bà ta bước trên
sàn gỗ đánh si. Về phần mình, bà đưa mắt tìm chồng rồi tự động đến bên
giường số năm, cách hai ba mét thì dừng lại như đang không biết đối xử ra
sao nữa.
Keller đã trông thấy vợ và đang nhìn bà ta nhưng vẫn không hề nhúc nhích.
- Bà có nhận ra ông ta không?
- Đúng là ông ấy, phải... Ông ấy đã thay đổi, nhưng đúng là ông ấy...
Lại yên lặng, một sự yên lặng khó chịu đối với mọi người. Tuy không mấy
can đảm nhưng bà ta đã quyết định tiến lên. Tay đeo găng đập đập vào
miệng túi xách tay, bà ta nói:
- Tôi đây, Francois... Không ngờ rằng tôi lại gặp ông trong hoàn cảnh như
thế này... Hình như ông bình phục rất nhanh... Tôi muốn giúp ông...
Ông ta đang nghĩ gì khi nhìn vợ như vậy? Đã mười bảy hoặc mười tám
năm nay ông ta sống trong một môi trường khác hẳn. Hình như ông đã nổi
lên khỏi mặt nước để tìm lại trước mặt mình một quá khứ mà ông đã lẩn
trốn.
Người ta không đọc thấy vẻ cay đắng trên nét mặt Keller. Ông ta nhìn
người đang đứng trước mắt ngày xưa vốn là vợ mình rồi nhẹ nhàng đưa
mắt để tin chắc Maigret hãy còn đứng đấy.
Bây giờ thì ông cảnh sát trưởng nói với bà Maigret:
- Tôi thề rằng ông ta đã yêu cầu tôi kết thúc nhanh cuộc chạm trán này...
- Ông nói như ông quen ông ấy từ lâu rồi...
Có đúng không? Trước đó Maigret không hề gặp Keller, nhưng trong đời
mình ông đã gặp bao nhiêu người giống ông ta không có điều kiện nói rõ
đời tư của mình trong văn phòng cảnh sát trưởng? Có thể đây là trường hợp
đặc biệt, tuy vấn đề con người thì không như vậy.
- Bà ta không nài nỉ để ở lại - Ông nói tiếp - Trước khi bỏ đi bà ta mở túi
xách tay để lấy tiền. May mắn là bà ta đã kịp dừng lại... Trong hành lang bà
ta hỏi tôi:
- Ông cho rằng ông ấy không thiếu gì chứ?
Khi tôi trả lời là “không' thì bà ta nói thêm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.